Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 328: Thu Hoach 2

Chuong 328: Thu Hoach 2Chuong 328: Thu Hoach 2
Nàng ấy giống như là đã bắt đầu một cuộc sống mới.
Nàng ấy không muốn phản bội lòng tin của Đại Nha.
Tô Tiểu Tiểu nói một cách chân thành: "Tiểu Ngô tỷ tỷ, ngươi đã làm rất tốt, thậm chí còn tốt hơn ta nghĩ."
Đôi mắt của Tiểu Ngô thị sáng lên.
Trong lòng Lưu Bình cảm thấy chua xót, vợ, trong ngày đám cưới cũng chưa từng thấy ngươi vui vẻ như thế.
Sản lượng tăng lên nhưng lượng tiêu thụ cũng là một vấn đề.
Thậm chí bây giờ lượng tiêu thụ cũng là một vấn đề lớn.
Dù sao thì Tiểu Ngô thị cũng được đào tạo để làm việc, nhưng Tô lão phụ thân... Chưa từng buôn bán thật sự.
Ông chỉ đi làm vệ sĩ có mấy ngày mà thôi.
Sở dĩ Tô Tiểu Tiểu vẫn nhất quyết để cho Tô lão phụ thân đi bán là bởi vì khách hàng biết ông ấy, khi nhìn thấy ông là biết đây chính là quây hàng của Tô Ký.
"Bán hết rôi! Không có cái nào dư cải!" Tô lão phụ thân nói một cách đắc ý.
"Ngày nào cũng bán hết sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Đúng vậy!" Tô lão phụ thân nhướng mày.
Tô Tiểu Tiểu ngạc nhiên: "Phụ Thân, người thật lợi hại!"
Vệ Đình nhấp một ngụm trà.
Liễu Bình cười nói: "Ngụy tiểu lang quân cũng ở đó!"
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc: "Phụ thân, chân hắn không khỏe mà ngươi còn kéo hắn lên trấn?"
Tô lão phụ thân ho khan hai tiếng: "Khụ khụ! Đi bằng xe lửa, chứ không phải tự hắn đi bộ."
Tô Tiểu Tiểu tưởng tượng ra hình ảnh Vệ Đình đẹp trai ngất trời, thân hình cao lớn uất ức ngồi trên băng ghế dài nhỏ trên toa xe lửa.
Không đành lòng nhìn thẳng
Tô lão phụ thân là người hơi sỉ diện, để ông đi gào thét bán bánh thì ông không làm được.
Tuân thủ nguyên tắc không bao giờ mất mặt một mình, ông quyết định kéo con rể vào!
Khác với trông trọt, lần này Vệ Đình thực sự đã đến đúng chỗ.
Hắn không cần phải làm gì cả, chỉ cần ngôi đó, gương mặt tuấn tú đến mức khiến người ta cảm thấy khiến người ta quay đầu nhìn nhiêu hơn Tô Tiểu Tiểu mập map gần hai trăm cân.
Vệ Đình đẹp trai đến nỗi giết cả già lẫn trẻ, các dì các thím ùa đến như nước lũ và dã thú, các cô gái trẻ cũng không hề tỏ ra yếu thế.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Vệ Đình đã có danh hiệu nổi tiếng đường phố là nam Tây Thi bánh bơ.
Đây đúng là là một lịch sử đen tối!
Tô Tiểu Tiểu phát quà từ phủ thành cho mọi người.
Cho Đại Mơ và Tiểu Mơ hộp thịt khô đặc sản địa phương và hai bộ quần áo mới, còn của Tiểu Ngô thị là một chiếc khăn tay lụa thêu hoa mai vàng.
Nàng nhớ là Tiểu Ngô thị cũng có một chiếc khăn giống vậy, vẫn luôn giữ kỹ, khi ra ở riêng thì bị Đại Ngô thị lấy đi.
Hốc mắt của Tiểu Ngô thị lập tức đỏ lên.
Đại Nha rất quan tâm đến những người xung quanh, chỉ là nàng không bao giờ nói ra thôi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Lưu đại ca, cái này là của ngươi."
Lưu Bình sửng sốt: "Ta cũng có à?"
Nhìn thì có vẻ như tất cả công lao đều là của Tiểu Ngô thị và Vệ Đình. Nhưng thực ra cũng không hề thiếu công của Lưu Bình.
Ai nói vận chuyển không quan trọng? Kết nối buôn bán, phải chạy nhiều nơi như vậy và trong quá trình đó không được xảy ra bất kì sự cố nào.
Lưu Bình cũng không hề dễ dàng.
Lưu Bình cầm lấy ngửi ngửi: "Mùi thơm quá, là Thiêu Đao Tử!"
Lưu Bình cũng không có sở thích nào khác, chỉ thỉnh thoảng thích uống một ít rượu, đặc biệt là Thiêu Đao Tử. Đúng lúc ở phủ thành có một hầm rượu lâu đời, Thiêu Đao Tử là chiêu bài của nhà hắn.
Tô Thừa dặn dò: "Uống thì được, nhưng không được mê rượu."
Lưu Bình vỗ ngực: "Yên tâm, yên tâm, ta không có đâu!"
Tô Tiểu Tiểu lại lấy một đôi hộp gấm từ trong túi quần áo ra: "Phụ thân, trà của phụ thân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận