Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 240: Vả Mặt 3

Chương 240: Vả Mặt 3Chương 240: Vả Mặt 3
Nếu bọn họ có nhìn thấy Đại Nha đã đi bao xa và bao nhiêu nơi đã đi, bao nhiêu việc đã làm và bao nhiêu rủi ro gặp phải trong một ngày, có lẽ bọn họ sẽ không thể nói bất cứ điều gì ác ý và vu khống. ....
Tô Tiểu Tiểu vào nhà, còn Tô Nhị Cẩu đi cho con lừa ăn.
Tiểu Ngô thị vê nhà nấu cơm cho hai đứa nhỏ, Lão cha Tô dẫn ba đứa nhỏ đi đào măng trong khu rừng nhỏ ở phía sau nhà bếp, còn ngựa con nằm trên đống cỏ khô ấm áp trong căn phòng nhỏ phía đông để ngủ.
Nhưng nàng lại không thấy Vệ Đình đâu.
Hả?
Tên kia đi đâu vậy?
Trong khu rừng phía đông đường chính, trên gương mặt của Vệ Đình lộ ra thần sắc lạnh băng mà đứng ở dưới tán cây lớn phủ đầy tuyết.
"Đại nhân!"
Một tên hắc y nhân quỳ một gối xuống đất, chắp tay hành lễ,Thuộc hạ tới muộn, thỉnh đại nhân thứ tội!"
Vệ Đình liếc nhìn cây cối bên cạnh, lãnh đạm nói: "Tất cả dấu vết đều bị phá hủy?"
Hắc y nhân nói: "Toàn bộ mọi thứ trên đường đến đây đều đã bị phá hủy!"
Tô Tiểu Tiểu cho rằng lần trước Vệ Đình đến đường chính là còn có mục đích khác, quả nhiên là nàng đã nói đúng một nửa, hắn thực sự là đang có chuyện gì đó, nhưng không phải là đào kho báu mà là để lại dấu vết.
"Đại nhân, các vị tiểu công tử vẫn khỏe mạnh chứ?"
"Ừm"
Há có thể không mạnh khỏe sao? Thực sự là vô cùng khỏe mạnh, thậm chí là vui đến quên cả trời đất, ngay cả họ ai danh gì của mình cũng quên mất rồi!
Ánh mắt của Vệ Đình lại trở nên lạnh lùng.
Hắc y nhân cảm nhận được tâm tình dao động của Vệ Đình, cho nên không khỏi thắc mắc, các vị tiểu công tử rốt cuộc là khỏe hay không khỏe vậy?
Nếu không tốt, tại sao lại muốn ở đây?
Nếu tốt, vậy tại sao lại lộ ra biểu tình u oán và thù hận vô cùng như vậy?
Hắc y nhân trở lại chuyện chính: "Đại nhân, nếu ngài và tiểu công tử đều bình an vô sự, vậy chúng ta có thể khởi hành hồi kinh được không?”
Vệ Đình nói: "Vẫn chưa được, phải lấy về binh phù trước đã." Hai mắt của hắc y nhân sáng lên: "Đại nhân đã lấy được binh phù rồi sao?"
Vốn là đã lấy được, nhưng hiện giờ lại bị mất ...
Vệ Đình cau mày nói: "Chuyện này không cần ngươi xen vào, ta tự có chính kiến của mình."
"Vâng!"
Hắc y nhân nói tiếp: "Đại nhân, Cảnh tiểu hầu gia đã rời kinh, ta nghi ngờ hắn cũng tới Thanh Châu và đang tìm hiểu tin tức về binh phù."
Vệ Đình tram ngâm suy nghĩ.
Sau một lúc, hắn ra hiệu cho hắc y nhân.
"Ngươi đi làm một chuyện."
Cuối cùng thì đại nhân cũng có nhiệm vụ giao cho hắn rồi sao?
Hắc y nhân lộ ra vẻ kích động đến tột đỉnh, sau đó ôm quyên nói: "Moi đại nhân phân phó! Cho dù có bắt thuộc hạ phải lên núi đao xuống biển lửa, muôn lân chết cũng không chối từ!"
Vệ Đình: "Chặt một bó củi tới đây."
Hắc y nhân: "2"...
Lúc Vệ Đình khiêng củi lửa ra khỏi khu rừng thì đã tới giữa trưa.
Lúc này, các hương thân đã đóng cửa ăn cơm ở trong nhà, cho nên bên ngoài cũng không có nhiều người lắm.
Cũng chính vì thế mà Vệ Đình đã đặc biệt chọn canh giờ này.
Tuy nhiên, ngay khi hắn đi ngang qua cửa thôn thì tình cờ gặp được Tô Cẩn Nương đang đến bên cạnh giếng múc nước.
Tô Cẩn Nương mặc bộ xiêm y mới toanh, một bộ ngăn nắp và sáng sủa.
Khi nàng nhìn thấy Vệ Đình, sắc mặt có hơi đỏ lên: "Vệ tiểu lang quân."
Vệ Đình phớt lờ cô.
Nhưng nàng lại lấy hết can đảm mà về phía bó một bó củi đốt ở trên vai của Vệ Đình một cái rồi nhẹ giọng nói:
"Vệ tiểu lang quân, ngươi đi đốn củi sao? Chân của ngươi hành động không tiện, tại sao người của nhà Tiểu Tô lại để ngươi làm loại công việc này chứ? Ngươi mau bỏ xuống đi, để ta nhờ đại ca tới giúp ngươi đưa tới đó.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận