Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1865: Tứ Ca Nghịch Thiên 1

Chương 1865: Tứ Ca Nghịch Thiên 1Chương 1865: Tứ Ca Nghịch Thiên 1
Rốt cuộc là để lại cho hắn chút mặt mũi, không làm cho hắn chết trân tại chỗ.
"Đi thôi."
Tô Tiểu Tiểu nói với người đánh xe.
"Vâ Trình gia sao?" Người đánh xe nói.
"Đi ngõ Trường Lưu."
"Được Tiểu Tiểu tỷ."
Xe ngựa dừng ở cửa.
Lý Uyển thêu hà bao cho Vệ Hi Nguyệt trong sân.
"Thất thẩm”" Vệ Hi Nguyệt ngoan ngoãn gọi.
Tô Tiểu Tiểu xoa đầu nhỏ của cô bé: "Hi Nguyệt ngoan quá." Nói với Lý Uyển: "Nhị tẩu."
Lý Uyển gật đầu, nhìn phía sau nàng nói: "Tiểu Thất không về cũng muội sao? Hắn nói là đi tim muội mà."
Tô Tiểu Tiểu nhịn cười nói: "Hắn sẽ tới ngay."
Lý Uyển chỉ phòng của Vệ Đình nói: "Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ đang tắm."
Ba đứa nhóc giờ tự mình tắm chứ không để cho người lớn giúp.
Đúng là càng ngày càng có suy nghĩ riêng của mình.
Tô Tiểu Tiểu định đợi ba đứa tắm xong đi ra khiến cho bọn nhóc ngạc nhiên.
Ai ngờ vừa đi tới cửa đã nghe được tiếng trẻ con của Tiểu Hổ: "
"Sao ca lại chạm vào gà con của đệ? Đại ca, của ngươi thật lớn! Ta không muốn gà con của ta! Ta muốn của ngươi!"
Trong đầu Tô Tiểu Tiểu hiện ra ngay cảnh kéo cái gà con.
Nàng đẩy cánh cửa nói: "Không được!"
Ba đứa nhỏ ngồi giữa bồn tắm, vẻ mặt mông lung nhìn nàng.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn phát hiện trong tay ba người cầm một con gà màu vàng.
Tô Tiểu Tiểu lúng túng nói: "Hóa, hóa ra là gà này."
Sau khi ba đứa tắm rửa xong, ôm Tô Tiểu Tiểu mấy cái, được thơm mới vui vẻ dắt theo gà con ra sân tìm Hi Nguyệt chơi.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy xấu hổ vì hiểu nhầm của mình nhưng nàng sẽ không thừa nhận đâu.
"Khụ, nhị tẩu, chuyện gà con là sao?"
Nàng nghiêm túc hỏi. Lý Uyển cười nói: "Hôm nay dẫn bọn nhóc di chợ, bọn nó thấy gà con thì bỗng nhiên không chịu đi, mỗi người chọn một con mang về."
Tô Tiểu Tiểu nhớ lại lúc ở trấn Mã, ba đứa cũng thấy ngựa bé mà không chịu đi.
Đúng là hành vi khó hiểu.
Vệ Thanh đẩy xe lăn tới, nói với Lý Uyển: "Ta trông con cho, nàng đi nghỉ một lát đi."
"Ta lại không thấy phiền." Lý Uyển nói.
Vệ Thanh cười cưng chiều nó: "Nàng bận rộn cả ngày rồi, ta đau lòng."
Lý Uyển hờn giận liếc hắn ta, đệ muội còn ở đây đấy!
Bất ngờ bị ăn cẩu lương.
Tô Tiểu Tiểu nhớ tới Vệ Đình, sao không học được chút dỗ dành con gái nào từ ca ca thế?
"Hự!"
"Hal"
Hậu viện vang lên tiếng Quỷ Phố luyện tập.
Tô Tiểu Tiểu dường như hiểu cái này Vệ Đình giống ai.
"Nhị ca, mấy ngày nay ngươi thấy thế nào?"
Tô Tiểu Tiểu hỏi chuyện chính.
Nửa năm này, bệnh tình của Vệ Thanh càng chuyển biến xấu hơn.
"Ta vẫn tốt." Vệ Thanh nói: "Loan Loan, ta hơi khát nước."
Lý Uyển vội nói: "Ta đi lấy nước."
Vệ Thanh ôn hòa nói: "Ta muốn uống trà nhài nàng pha."
"Được!" Lý Uyển buông hà bao may được một nửa xuống, đứng dậy đi vào phòng pha trà.
Tô Tiểu Tiểu biết hắn ta cố tình tách khỏi Lý Uyển, trong lòng nàng đoán không sai: "Bắt đầu thấy không thoải mái sao?"
Vệ Thanh cười: "Nhiều hơn trước kia"
Tô Tiểu Tiểu bắt mạch cho Vệ Thanh.
Hôm qua, mạch của Vệ Thanh tương đối ổn định nhưng qua một ngày thì mạch bắt đầu đập yếu đi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chắc là có thể kiên trì thêm vài ngày, Xà Cốt Hoa đã có, sẽ sớm nở hoa. Nhị ca cố gắng chịu đựng thêm."
Vệ Thanh cười: “Ta không sao.
Cũng mấy ngày rồi, đợi Xà Cốt Hoa nở thì nàng có thể pha thuốc giải cho Vệ Thanh.
Nàng nhìn cửa phòng đóng chặt nói: "Tình huống của cha thế nào rồi?" Vệ Thanh thở dài: "Lúc ổn lúc không, lúc tỉnh táo thì nhận ra được Hi Nguyệt nhưng lúc không minh mẫn thì không nhận ra ai cả. Chúng ta không thể tới gần hắn, nhưng mấy đứa nhỏ có thể giúp cha an tĩnh lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận