Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 486: Ky Uc 3

Chuong 486: Ky Uc 3Chuong 486: Ky Uc 3
Lúc Tô Thừa tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong phòng Tô Nhị Cẩu, ông ấy thắc mắc ngồi dậy : "Sao mình lại ngủ ở đây?”
Ba cái đầu nhỏ tóc xù xù chen qua, chớp mắt nhìn ông ấy: "Gia gia."
"Ừm." Tô Thừa xoa cái đầu nhỏ của ba đứa một cái.
Tô Tiểu Tiểu bưng một chậu nước nóng tới: "Gia gia đã tỉnh, không sao rồi, mấy đứa đi chơi đi.
Ba đứa chần chừ đi ra khỏi phòng.
Tô Thừa gãi đầu một cái: "Cha đây là-"
Tô tiểu Tiểu hơi dừng lại một chút: "Cha không nhớ sao?"
"Cha..." Tô Thừa cau mày, vắt hết óc nhớ lại: "Có phải nhà chúng ta đã có khách đến không?”
Tô Tiểu Tiểu nhìn ông ấy một cái, ung dung thản nhiên đặt nước nóng lên bàn: "Đúng vậy, Tô Uyên từng đến, cha có còn nhớ ông ấy không?"
Tô Thừa nói: "Nhớ chứ, chính là cha trói hắn ... khụ, cứu hắn về nhà đúng không, con còn chữa khỏi bệnh cho hắn. Ờ? Hắn cũng về kinh thành rồi sao? Hắn đến nhà chúng ta làm gì? Không đúng, hắn... có phải hắn và con trai hắn còn có cha hắn cùng đến không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đúng vậy."
Tô Thừa nghiêm túc nhớ lại: "Sau đó có phải ta còn đánh cha hắn đúng không?"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: 'Ừm."
"Sao cha lại đánh hắn nhỉ? Hắn... hắn... Đầu óc của lão cha Tô không nhớ nổi, ông ấy gãi đầu một cái: "Sao cha hình như không có ấn tượng rồi?"
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu bình thường, nàng nói: "Cha buồn ngủ, đang ngủ gà ngủ gật, ông ấy làm ôn cha ngủ, cha liền đánh ông ấy?"
Tô Thừa gật đầu như có điều đang suy nghĩ, giống như việc ông ấy sẽ làm.
Hơn nữa vì sao ấn tượng mơ hồ, bởi vì mình đang mệt chỉ muốn ngủ al
Ông ấy ho nhẹ một tiếng: "Cha không đánh người ta nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
Vị đó là hầu gia.
"Không."
"Hắn có tức giận không?”
"Không."
Vui quá đi.
Nhưng ta đã quý trọng ngươi rồi, ước gì đấm thêm hai phát nữa cũng được. "Sau đó thì sao?”
"Cha đã ngủ rồi, lão hầu gia đã mượn phòng của cha, Nhị Cẩu đã cõng cha đến phòng đệ ấy bên này.
Tô Thừa bừng tỉnh hiểu ra: "Như vậy à."
Lão cha Tô đương nhiên không phải ngủ mất, mà là ngất đi, trước khi ngất đi, trên mặt ông ấy lộ ra sự vùng vẫy và đau khổ khôn cùng.
Tô Tiểu Tiểu suy đoán, ông ấy đã nhớ ra một số chuyện không tốt lúc còn nhỏ.
Làm một người chịu kích thích cực lớn, còn là kích thích khiến người ra không thể nào tiếp nhận, vì tránh sụp đổ, đại não sẽ tự động mở chế độ phòng ngự, cưỡng ép xóa đi đoạn ký ức đó.
Cũng chính là làm như mất trí nhớ mà người ta thường nói.
Nhưng cái này cũng không thật sự là mất trí nhớ theo ý nghĩa, mà là phủ bụi những mảnh vỡ ký ức đau khổ trong tiềm thức.
Một khi bị kích thích liên quan tới, ký ức đau khổ sẽ thi nhau trở lại, nghiêm trọng có thể sẽ phát sinh sự chống lại ký ức, dẫn đến ý thức hỗn loạn, rơi vào hôn mê, giống như dáng vẻ của lão cha Tô lúc nay.
Lúc tỉnh lại sẽ xuất hiện hai loại kết quả - Hoàn toàn tiếp nhận đoạn ký ức đó, hoặc là quên hết những ký ức liên quan.
Nhìn phản ứng của lão cha Tô, có lẽ là loại thử hai.
Kiếp trước nàng chuyên bên khoa ngoại, ca bệnh như vậy, nàng tiếp xúc không nhiều, chữa trị như thế nào cần phải từ từ tìm tòi.
"Bọn họ đến nhà chúng ta làm gì thế?" Tô Thừa hỏi: “A, có phải đến tìm con không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đúng thế, sang đây tìm con lấy thuốc, Phù lang trung đang ở phủ không có phương tiện chế thuốc, con đã đến tiệm thuốc mua dược liệu. Bọn họ đi ngang qua, tiện thể đến lấy."
"Ồ." Lão cha Tô không nghi ngờ lời của nữ nhi.
Ùng ục -
Bụng ông ấy réo rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận