Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1491: Tri Lieu Nhi Ca 1

Chuong 1491: Tri Lieu Nhi Ca 1Chuong 1491: Tri Lieu Nhi Ca 1
Sau khi trở lại khách diem phòng, Vệ Đình ngồi ở trên ghế, thật lâu sau không hé răng.
Cảm xúc của hắn rất suy sút.
Nghĩ đến nhị ca gặp tất cả, hắn hận không thể tự mình thay nhị ca đi bị tội.
Ba ca ca có thể sống sót, mỗi một người đều trải qua vô số cực khổ, hắn không chỉ một lần suy nghĩ, vì sao không phải là hắn?
Tô Tiểu Tiểu để Hạnh Nhi về phòng nghỉ ngơi, Hạnh Nhi nhìn ánh mắt cô gia u buồn, không dám hỏi nhiều, lang lặng đi ra ngoài.
Vệ Đình nói: "Vừa rồi nàng cũng nghe thấy."
Tô Tiểu Tiểu ừ một tiếng: "Nghe thấy được."
Vệ Đình dừng một chút: "Cái loại dược một tháng dùng một lần này, nhị ca hẳn là phục rất lâu rồi, chân vẫn không thể khỏi hẳn, nói cách khác, cái kia cũng không phải giải dược cuối cùng, chỉ là dược trì hoãn bệnh tình của nhị ca."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Han là như vậy."
"Nàng có nắm chắc chữa khỏi chân cho nhị ca không?”
"Ta cố gắng."
Lần này tới Tây Tấn, gặp gỡ tất cả đều là bệnh trước đây chưa từng trị liệu, với nàng mà nói đã là rèn luyện, cũng là khiêu chiến không nhỏ, nàng sẽ toàn lực ứng phó.
Tô Tiểu Tiểu cảm khái: "Nói lại, nhị ca thật sự rất lợi hại, hiện tại ta lý giải câu kia phủ đại hoàng tử 3000 thực khách, không bằng một nhị ca."
Nhị ca là mưu sĩ chân chính, có thể lấy thực lực bản thân mưu tính thiên hạ.
Đáng tiếc chính là cơ thể gầy yếu.
Vệ Đình than nhẹ một tiếng: "Mấy huynh đệ chúng ta, võ công đại ca tối cao, tài bắn cung của ngũ ca tốt nhất, nhị ca không hiện sơn không lộ thủy, ở trong phủ tư chất bình thường, nếu không phải xảy ra chuyện này, ta cũng không biết nhị ca đều giấu dốt nhiều năm như vậy."
Vệ Thanh thu liễm mũi nhọn, không đi cướp nổi bật của bất kì một huynh đệ nào, cam nguyện làm lão nhị không có tiếng tăm gì, thứ xuất không tranh không đoạt.
Huynh đệ trong nhà là không xem hắn ta là thứ xuất mà đối xử, nhưng chính trong lòng hắn vẫn duy trì cho rằng hắn nên có đúng mực.
Hai tay Tô Tiểu Tiểu gác ở trên bàn, như suy tư gì đó mà nói: "Ta luôn cảm thấy nhị ca ở Tây Tấn, không chỉ đơn giản là vì chữa bệnh, nhị ca đang hạ một bàn cờ, một bàn cờ rất lớn."
Vệ Đình cũng đã nhận ra, nếu chỉ là chữa bệnh, nhị ca không đáng "Ra sức" với hoàng thất Tây Tấn như thế. Hắn nói: "Bất kì như thế nào, chữa khỏi chân cho nhị ca trước."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "U ta tới nghĩ cách. Đúng rồi, đã trễ thế này, chàng có đói bụng không?”
Vệ Đình nói: “Có hơi đói bụng."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Vệ Đình không cần nghĩ ngợi nói: "Thịt kho tàu anh vũ."
Trên nhánh cây, Ngũ Hổ xù lông chim: "... II!"
Tô Tiểu Tiểu ghi tạc chân nhị ca ở trong lòng, tiếc nuối chính là, nàng, lại, không, vào, được!
"Thời khắc mấu chốt rớt dây xích, nói chính là ngươi!"
"Không phải ngươi không có dược trị cho nhị ca chứ?"
Vậy không kỳ quái, dược phòng là từ kiếp trước theo tới, kiếp trước ở trong căn cứ, không ai nghiên cứu loại bệnh này.
Như kiếp trước cũng không ai nghiên cứu trị liệu bệnh đậu mùa như thế nào.
Tô Tiểu Tiểu nghĩ tới y thư và bút ký dược sư Tây Tấn để lại.
Bên trên ghi chép đủ loại kiểu dáng độc, tình huống của Gia Cát Thanh miễn cưỡng có thể thuộc sở hữu hàn độc, không biết có tìm được phương pháp trị liệu tương quan không.
Thời gian không phụ lòng người, thật đúng là để nàng tìm được trường hợp giống vậy ở một góc tờ giấy trong quyển sách, tình huống này đại khái giống Gia Cát Thanh.
Sở dĩ là đại khái, là bởi vì đối phương không nghiêm trọng như Gia Cát Thanh.
Nhưng cũng không ngại thử một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận