Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1325: Ghen Tuông 1

Chương 1325: Ghen Tuông 1Chương 1325: Ghen Tuông 1
Bạch Hi cùng vốn tưởng rằng ông ấy sẽ đưa túi nước tới, nào biết ông ấy nghiêm mặt nói: "Vậy, cùng di đi."
Bạch Hi Hoà: '...
Ba người đi tới bên suối, Tô Thừa đi tới hồ sen hoang dã hái lá sen, lúc ở nông thôn bọn họ thường dùng lá sen để múc nước, so với lá bình thường có thể đựng được.
Bạch Hi Hoà không uống mấy ngụm.
Ngay sau đó mấy người trở lại trong rừng săn bắn, thật trùng hợp chính là, ba người lại gặp gỡ Hoàng nữ Tây Tấn cùng tiểu quận chúa Tây Tấn.
Tiểu quận chúa Tây Tấn vốn muốn cùng công chúa Huệ An chơi với Tứ Hổ, nhưng Tứ Hổ còn nhỏ, rất dễ chơi đến mức mệt mỏi.
Tiểu quận chúa Tây Tấn nhàm chán, vì thế muốn vào trong rừng săn bắn, Hoàng nữ Tây Tấn không lay chuyển được cô bé, nên cùng cô bé tiến vào.
Cùng đi còn có Mạc Tà, Mạc Tà đang đuổi theo con thỏ nhỏ.
"Điện hạ, tiểu quận chúa." Tô Thừa khách khí chào hỏi.
Hoàng nữ Tây Tấn khẽ gật đầu: "Thái Hoàng Thái hậu, Tô thống lĩnh."
Bạch Hi Hòa thần sắc bình tĩnh.
Tiểu quận chúa Tây Tấn nháy mắt mấy cái nhìn về phía Tô Thừa: "Ngươi là cha của Tần Tô?"
"Vâng." Tô Thừa đáp.
Tiểu quận chúa Tây Tấn có mối quan hệ tốt cùng khuê nữ nhà mình, Tô Thừa đối xử với cô bé cũng nhẫn nại hơn so với người bên ngoài.
Tiểu quận chúa Tây Tấn hỏi: "Ngươi có thấy Tần Tô không? Ta muốn tìm tỷ đấy."
Hoá ra, tiểu nha đầu căn bản không phải tới săn bắn, là tới tìm Tô Tiểu Tiểu chơi.
Tô Thừa nói: “Sau khi ta vào đây thì chưa gặp con bé."
"Vậy sao..." Tiểu quận chúa Tây Tấn thất vọng.
Thời tiết không đẹp, rõ ràng vừa rồi trời còn quang đãng vạn dặm, đột nhiên sắc trời liền tối xuống, không bao lâu liền đổ mưa to.
Đoàn người đành phải đến sơn động phụ cận tránh né trước.
"Mạc Tà có thể tìm được chúng ta không?" Tiểu quận chúa Tây Tấn hỏi.
Hoàng nữ Tây Tấn vuốt vuốt mái tóc ướt sũng của cô né: "Có thể, ta để lại ký hiệu cho hắn."
Tiểu quận chúa Tây Tấn đói bụng, bụng cô bé kêu ùng ục không ngừng.
Cô bé và mẫu thân mới vừa đi săn được hai con thỏ, đáng tiếc là hai người không biết làm. Tô Thừa mang con thỏ ra ngoài, khi trở về, cả người ông ấu bị mưa xối ướt, nhưng thịt thỏ cũng đã được làm sạch.
Bên trong động có chút gỗ và cỏ khô, ông ấy dọn dẹp một chút rồi nhóm lửa, xiên con thỏ lên cành cây xiên lên rồi nướng.
"Oa, thơm quá." Tiểu quận chúa Tây Tấn chảy nước miếng lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Thừa: "Thì ra ngươi còn biết nướng thỏ, ngươi thật lợi hại!"
Tô Thừa từ nhỏ ở trong thôn bị người mắng, cực ít bị người khen, vừa khen ông ấy liên ngượng ngùng: "Cái này, cái này cũng không là gì, ta học ở nông thôn thôi."
Tiểu quận chúa Tây Tấn vô ưu vô lự nói: "Ở nông thôn có thể học rất nhiều thứ, ta cũng muốn đi nông thôn!"
Tô Thừa thiếu chút nữa không thể nói tiếp: "Tiểu quận chúa cũng rất lợi hại."
Ông ấy nói xong liền hối hận, nhỡ tiểu nha đầu hỏi ông ấy cô bé có chỗ nào lợi hại? Ông ấy sẽ chỉ không ra.
"Bọn họ cũng thường khen ta lợi hại, nhưng ta cảm thấy, bọn họ khen không dễ nghe bằng ngươi."
Cô bé cũng không biết đã gắn kính lọc thần kỳ gì vào mắt, cô bé chỉ thấy Tô Thừa vô cùng thuận mắt.
Con thỏ nhỏ một lúc đã nướng xong, Tô Thừa dùng dao rạch ra, xác định bên trong đều đã nướng chín, mới xé xuống một miếng đùi thỏ đưa cho cô bé.
Tiểu quận chúa Tây Tấn cắn một miếng, con ngươi sáng ngời: "Ăn ngon thật! Ngon hơn cả thỏ Mạc Tà nướng!"
Cô bé cười hì hì, trong nháy mắt một cái đùi thỏ đã biến mất.
Nhưng hình như cô bé vẫn chưa no.
Tô Thừa lại xé một cái đùi khác cho cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận