Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1561: Rat Sung 2

Chuong 1561: Rat Sung 2Chuong 1561: Rat Sung 2
Nhưng Vệ Đình cũng không nói mạnh miệng, người Vệ gia xác thật là anh tuấn, dù là Quỷ Phố trên mặt có hình xăm vẫn không che lấp được ngũ quan anh tuấn.
Gien Vệ gia thật tốt, nhi tử vừa đẹp lại có năng lực.
"Đúng rồi, tiểu hắc trở về bao lâu rồi?"
"Tiểu hắc?"
Vệ Đình phản ứng lại nàng chỉ chính là Úy Trì Tu.
Tên kia luôn là một bộ hắc y, ngẫu nhiên đội nón cói đen, cũng chuẩn xác.
Lần này đi Tây Tấn sở dĩ không dẫn theo Úy Trì Tu, là bởi vì Vệ Đình phái hắn ta đi Thanh Châu, giao một ít di vật của Nam Dương Vương vào trong tay sư thái Tuệ Giác.
Theo lý thuyết sớm nên trở về, rốt cuộc Thanh Châu không xa, ra roi thúc ngựa một tháng là đến.
"Đi tìm Ngọc Nương đi." Tô Tiểu Tiểu nói: "Thôi, không trông cậy vào hắn ta, ta đi tìm tiểu bạch hỏi thăm dược liệu."
Vệ Đình cổ quái hỏi: "Tiểu bạch lại là ai?"
Tô Tiểu Tiểu nói: 'Bách Lý Thần."
Vệ Đình: ”... Hít — nàng nhẹ chút."
"Hiện tại biết đau, sớm cần gì làm vậy?"
"Nói giống như người giấu nhị ca chỉ có một mình ta vậy."
"Nhị ca lại luyến tiếc đánh tai"
Đúng vậy... Đánh phần của nàng ở trên người ta.
Bôi xong vết bam phía sau lưng, Tô Tiểu Tiểu bảo hắn xoay người, lúc này mới phát hiện khóe miệng hắn cũng có một vết bầm, không khỏi hỏi: 'Không phải tam tẩu không vả mặt sao?"
Vệ Đình nhỏ giọng nói: "Chính mình ngã."
Tô Tiểu Tiểu: "..." Ngươi có vận khí gì vậy?
Ba đứa nhỏ rời đi mấy tháng, Vệ lão thái quân nhung nhớ thành tật, đêm nay nói cái gì cũng giữ ba đứa nhỏ ở bên mình.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình nghênh đón thế giới hai người đã lâu.
Rửa mặt xong, hai người nằm ở trên giường mềm mại, đắp chăn bông của từng người.
Lúc đi vẫn là giữa hè, trở vê đã là ngày đông giá rét, Tô Tiểu Tiểu không còn là Tô Bàn Nha 200 cân trước kia, cũng không chịu được lạnh như vậy.
Nàng ngủ một lát hơi lạnh, ngồi dậy. Vệ Đình nhìn nàng một cái: 'Làm cái gì?”
"Ta đi lấy chăn."
Nàng vừa dứt lời, bị Vệ Đình ấn trở về trên giường, Vệ Đình giơ bàn tay to lên, chia một nửa chăn bông của mình qua, đắp ở trên chăn bông của nàng.
"Còn lạnh không?" Hắn hỏi.
"Hả?" Tô Tiểu Tiểu nhất thời không phản ứng lại.
Vệ Đình trực tiếp ôm người lại, vòng vào trong ngực nóng bỏng của mình.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt.
Vệ Đình nhắm hai mắt nói: "Yên tâm, không làm việc khác."
Với nhiều ngày chạy trên đường như vậy, Tô Tiểu Tiểu xác thật hơi mệt, thể lực của hắn lại tốt, nếu làm cái gì có thể nàng sẽ ăn không tiêu.
Nhưng hắn đột nhiên quy củ như vậy, nàng cũng hơi kỳ quái.
Làm như đoán được nghi hoặc của nàng, Vệ Đình nhẹ giọng nói: "Không phải nàng nói, muốn từ từ sao?"
Tô Tiểu Tiểu buồn bực nói: "Ta nói lúc nào?"
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Lần uống rượu với Thẩm nhị gia đó, nàng uống nhiều."
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Ta rõ ràng chỉ uống một ngụm.'
Tác dụng của rượu kia chậm, lúc ấy không rõ, trở vê khách điếm đã choáng váng, chính mình nói gì đó mình cũng không nhớ rõ.
Vệ Đình ôm nàng, tay cũng không đặt ở nơi không nên để: "Ở trước khi hoàn toàn không có được tim nàng, ta sẽ không cưỡng bách nàng nữa."
Tô Tiểu Tiểu: Rốt cuộc ta nói gì, khiến chàng chịu kích thích này? Chàng có thể hiểu lầm ta nói hay không?
Tô Tiểu Tiểu ho nhẹ một tiếng: "Vậy, còn có thể để sờ cơ bụng không?”
Vệ Đình: ”...
Tô Tiểu Tiểu nằm ở trong lòng hắn, tìm tư thế thoải mái, tay béo ấn cơ ngực căng chặt của hắn, ngọt ngào đi ngủ.
Vệ Đình nghe khò khè đều đều của nàng, buồn cười cười ra tiếng, cúi đầu hôn nàng, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận