Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2618: Sư Phụ Ngã Ngựa 3

Chương 2618: Sư Phụ Ngã Ngựa 3Chương 2618: Sư Phụ Ngã Ngựa 3
Vệ Lục Lang cau mày nói: "Nếu đã như vậy thì khi mưa tạnh rồi có phải ông ta sẽ đi không? Trở về phủ thành chủ, tiếp tục phong Như phu nhân thành thành chủ phu nhân? Chẳng phải mọi chuyện chúng ta làm đều là uổng công sao?"
Vệ Đình nhướn mày cười nói: "Lục ca, ngươi có muốn đánh cược không?”
Vệ Lục Lang hỏi: “Đánh cược cái gì?”
Vệ Đình nói: “Ta cược là Hạ Hầu Khanh sẽ đến Bách Hoa Cung, năm ngàn lượng.”
Vệ Lục Lang nói: “Ta chỉ có một ngàn lượng.
Vệ Đình nhìn về phía Cảnh Dịch: "Còn ngươi?"
Cảnh Dịch nói: "Ta sẽ không đánh cược với ngươi."
Vệ Đình nói với Vệ Lục Lang: "Một ngàn lượng thì một ngàn lượng, ngươi có muốn cược không?”
Vệ Lục Lang: “Không cược."
Vệ Đình: “Ta cược năm ngàn lượng."
Vệ Lục Lang: “Thành giao!"
Nửa giờ sau thì mưa tạnh.
Sau khi Hạ Hầu Khanh bình tĩnh lại, thì ông ta cũng đã nghĩ thông suốt nguyên nhân và kết quả.
Tám chín phần là ông ta đã trúng kế, tên đó chỉ đến để gây rắc rối mà thôi.
Lúc này, người của Thiên Cơ Các và Hạ Hầu Yên Ngữ cũng tìm tới nơi này.
"Thành chủ!"
Lâu Bất Phàm cởi áo tơi xuống ngựa rồi chấp hai tay hành lễ.
Hạ Hầu Khanh khẽ gật đầu.
"Phụ thân!"
Hạ Hầu Yên Ngữ cũng xoay người xuống ngựa rồi bước nhanh về phía hang động.
Nàng ta liếc mắt nhìn thấy Lăng Vân ở bên cạnh.
"Ta đã gặp ngươi ở ngoài Minh Hà Điện, ngươi là người của Bách Hoa Cung!"
Hạ Hầu Khanh nói: "Hắn là thiếu cung chủ Vân Lẫm của Bách Hoa Cung."
Nàng ta nhìn thấy hắn đang khoác ngoại bào của phụ thân, Hạ Hầu Yên Ngữ nhíu mày.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta luôn là hòn ngọc quý duy nhất trong lòng bàn tay của phụ thân, mặc dù phụ thân có nhiều nghĩa tử nhưng tình thân thì vẫn khác.
mẹ. Thay vì nói mối quan hệ của họ với phụ thân là phụ tử thì không bằng nói là quân thần.
Từ trước đến nay phụ thân chỉ yêu thương duy nhất có một mình nàng ta, ngay cả các ca ca cũng chưa bao giờ được hưởng sự đối đãi như vậy.
Một thiếu cung chủ của Bách Hoa Cung thì có tài đức gì?
Lâu Bất Phàm hỏi: "Thành chủ đột nhiên rời đi là có việc gấp gì sao?"
Hạ Hầu Khanh bình tĩnh nói: "Trong nhà có thích khách, ta đuổi theo hắn ra ngoài lại đụng phải Vân thiếu cung chủ."
Ông ta không dám nói rằng mình bị lừa.
Lâu Bất Phàm nghi ngờ liếc nhìn Lăng Vân rồi nghiêm mặt nói với Hạ Hầu Khanh: "Để các đệ tử của Thiên Cơ Các ở lại truy bắt thích khách, ta hộ tống thành chủ về phủ trước."
Hạ Hầu Yên Ngữ nói: "Đúng đấy phụ thân, mẹ và đệ đệ vẫn đang đợi người!"
Hạ Hầu Khanh nhìn về phía vách đá nói: "Thích khách nhảy xuống vách đá, ngươi phái người xuống lùng bắt đi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Lấu Bất Phàm chắp tay hành lễ: "Đã rõ."
Hạ Hầu Yên Ngữ ôm lấy cánh tay của Hạ hầu Khanh: "Phụ thân, chúng ta trở về đi."
Hạ Hầu Khanh theo bản năng nhìn về phía Lăng Vân.
Lâu Bất Phàm liếc nhìn Hạ Hầu Khanh một cái, ngay lập tức mỉm cười nói: "Xe ngựa của Vân thiếu cung chủ có ở gân đây không? Ta sẽ cử một đệ tử hộ tống ngươi đến đó."
Lăng Vân nhẹ nhàng nói: "Không cần, ta tự đi được."
Hắn ta kéo áo khoác xuống rồi đứng dậy đi ra khỏi hang động.
Hạ Hầu Yên Ngữ hờn dỗi hu lạnh: "Tên nam nhân này... thật vô lễ! Làm bẩn y phục của phụ thân!
Hạ Hầu Khanh nhìn tấm lưng gầy gò của Lăng Vân.
Lúc nãy trời mưa quá to nên ông ta không phát hiện, bây giờ mới phát hiện chân hắn ta bị thương.
Dù hắn ta đã cố gắng hết sức để che đậy nhưng tư thế bước đi của hắn ta rõ ràng rất cứng nhắc.
Thật sự Lăng Vân không bị thương mà do ngôi lâu quá nên chân hắn ta bị tê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận