Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2556: Đại Ca Tới 1

Chương 2556: Đại Ca Tới 1Chương 2556: Đại Ca Tới 1
Vệ Tư không né tránh, giữa không trung đối diện với chưởng lực của ông ta.
Hai luồng nội lực băng hỏa mạnh mẽ, trộn lẫn với nhau một cách hoàn hảo.
Căn bản cao thủ tâm thường không thể nào chịu nổi.
Cánh tay trái của Vệ Tư dường như đóng băng, bốc lên khí lạnh.
Còn cánh tay phải lại giống như lửa đốt, nóng đến mức đỏ lên một mảnh.
Gân mạch toàn thân bắt đầu nghịch chuyển, tiếp tục như vậy nữa, đan điền sẽ bị hao tổn.
Đây cũng là lân đầu Vệ Tư được lãnh giáo công pháp kỳ quái như vậy.
Khóe mắt ông ấy lạnh xuống, giãm mạnh một cước, khí lực từ bắp chân truyền đến thắt lưng, đáp trả toàn bộ chưởng lực của Giang Quan Triaul
Giang Quan Triều thu chưởng, hai người đều lui ra.
Giang Quan Triều lạnh lùng cười một tiếng: "Có chút thú vị, có điều vừa rồi ta chỉ dùng ba phần công lực, bây giờ nếu ta lại thêm một phần, hy vọng ngươi có thể tiếp nhận, đừng làm ta thất vọng!"
Ông ta lại đánh ra một chưởng.
Lần này, ông ta dùng thức thứ hai của băng quyết liệt diễm chưởng.
Tứ sư huynh và Liễu Trân Nhi nhìn không chớp mắt.
Đối với bọn họ mà nói, có thể tận mắt nhìn sư phụ quyết đấu với người khác, đó là một cơ hội không dễ có.
"Tứ sư huynh, huynh nhìn rõ không?" Liễu Trân Nhi hỏi.
Tứ sư huynh nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người: "Trong số các đệ tử của sư phụ, chỉ có Đại sư huynh và Nhị sư huynh học được băng quyết liệt diễm chưởng của sư phụ, đại sư huynh đã dạy ta một ít, sư phụ đang dùng là thức thứ hai. Ta chưa từng thấy ai có thể đỡ được chiêu này, người này chết chắc."
Vừa dứt lời, Vệ Tư đã tiếp được chưởng này.
Tứ sư huynh ngẩn ra: "Làm sao có thể..."
Giang Quan Triều cũng có chút bất ngờ, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm thấy rất thú vị: "Thức thứ bat"
Lần này Vệ Tư vừa định ra đòn, không ngờ chưa đi được mấy bước thắt lưng đã truyền đến cảm giác đau xót, sức lực suy giảm.
Ông ấy chỉ có thể bắt chéo hai tay đỡ đòn, kết quả là bị Giang Quan Triều bức lui mười mấy bước, một chân quỳ trên mặt đất trượt một đường đến bên bờ vách đá.
Một khối đá bị đánh vỡ rơi xuống dưới, bị vực sâu vạn trượng nuốt mất. Giang Quan Triều thất vọng nói: "Chac chậc, đường đường là hậu nhân của Võ Đế, thì ra cũng chỉ đến thế, chẳng qua là leo vách đá một đêm mà thôi, lại suy yếu đến như vậy!"
Thắt lưng Vệ Tư bị đau tuyệt đối không phải là do leo vách đá, mà là do chăm con.
Thay tã, thay tã, thay tã.
Cưỡi ngựa, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa. ... Hơn nữa ông ấy chính là con ngựa.
"Kết thúc thôi."
Giang Quan Triều lạnh lùng giơ bàn tay lên.
Ai ngờ, bỗng nhiên Vệ Tư bật dậy, đánh một chưởng về phía ông ta.
Giang Quan Triều không kịp ngăn cản, bị Vệ Tư đập một chưởng thật mạnh vào ngực, đụng vào đại thụ sau lưng!
Nội lực cuồn cuộn xuyên thấu qua cơ thể ông ta, khiến cho nhánh cây cũng ầm ầm nứt ral
"Sư phụ!"
Tứ sư huynh và Liễu Trân Nhi biến sắc.
Giang Quan Triều nhìn Vệ Tư, cười lạnh một tiếng: "Như vậy mới đúng!"
Đột nhiên khí tức của ông ta tăng vọt!
"Không tốt!"
Tứ sư huynh vội kéo Liễu Trân Nhi nhào tới phía trước một cái.
Nhưng mà vẫn chậm nửa bước, hai người vẫn bị nội lực của Vệ Tư và Giang Quan Triêu đập trúng.
Hai người chật vật văng đến bờ vách đá, miệng phun ra một búng máu.
May mắn trên người bọn họ mang theo đan dược.
Sau khi ăn vào, Liễu Trân Nhi đưa mắt nhìn xuống vực: "Tứ sư huynh, mau nhìn, bọn họ càng trốn càng xa! Sắp không nhìn thấy nữa rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận