Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1964: La Sat Hien Than 1

Chuong 1964: La Sat Hien Than 1Chuong 1964: La Sat Hien Than 1
Nàng là đến đây tra khảo đặc vụ đầu tử mà, sao mà lại biến thành đặc vụ đầu tử hỏi ngược lại nàng vậy?
Tô Tiểu Tiểu lập tức dời lại lực chú ý, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sao huynh lại biết Lâu trưởng lão? Tại sao huynh lại có chìa khóa của điện Thánh Nữ? Huynh ở trong túi gấm thứ ba đưa cho ta ba chiếc chìa khóa, hai chiếc còn lại thì dùng để làm gì?
Tô Huyên cười nói: "Ta đợi ở Quách gia quận Nam mấy năm, trong khoảng thời gian này đã đi qua Nam Cương mấy lần, vô tình quen biết Lâu trưởng lão."
Cái này nói cũng như không nói.
Cái cần nói thì một chút cũng không lộ, toàn bộ đều là những cái nàng đã biết hoặc đoán ra được.
Huynh không tới Nam Cương, chẳng lẽ Lâu trưởng lão ở điện Thánh Nữ lại chạy tới Đại Chu?
Vô tình quen biết... chuyện vô tình đó là gì vậy?
Tô Huyên nói tiếp: "Chia khóa của Điện Quỳnh Hoa muội chắc cũng đoán được, là Lâu trưởng lão đưa cho ta, tin tức Thánh Nữ tự mình dưỡng ra một con rối vô cùng lợi hại cũng là Lâu trưởng lão nói lỡ miệng."
Đây không phải vô tình tiết lộ, mà là lỡ miệng.
Cái này chẳng phải cũng tương tự al
Đặc vụ đầu tử dường như đã khai hết mọi chuyện, nhưng cũng giống như cái gì cũng không nói.
Tô Huyên nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Về hai chiếc chìa khóa còn lại, đợi thời cơ chín muồi, muội tự khắc sẽ biết."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Cho nên nàng là hỏi một mình?
Trong lòng thâm mắng một câu Con mẹ nó, không biết có nên nói hay không!
Tô Huyên cười đến vô hại nói: "Biểu muội còn muốn hỏi cái gì nữa không?"
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu co giật: hỏi nhiều như thế huynh có trả lời à?
Đột nhiên, trong đầu Tô Tiểu Tiểu lóe lên một ý: "Thật sự còn có hai vấn đề. Cái thứ nhất, mấy ngày trước bọn muội tìm được chỗ trú mà huynh cung cấp, nhân lúc Vệ Tư ngủ say suýt chút nữa thì bị giết, Vệ Đình đuổi theo thì thấy là một người mang mặt nạ, Uất Trì Tu nói là Ngọc Diện La Sát. Rốt cuộc Ngọc Diện La Sát là ai? Tại sao lại muốn ám sát Vệ Tư?"
"Đây là hai vấn đề mà muội nói?"
"Hai cái vừa rồi chỉ có thể tính là một thôi." "Muội còn muốn hỏi gì nữa?"
"Sao ta luôn cảm thấy nhị huynh với cái người Ngọc Diện La Sát này hình như có liên quan?”
'Sao muội lại nói như vậy?”
"Trực giác.'
Tô Tiểu Tiểu là từ miệng Vệ Đình mới biết được vụ ám sát đó, nàng và Vệ Đình nghĩ giống nhau, động tĩnh lớn như vậy, sao Vệ Thanh vẫn luôn không ra ngoài?
Giấc ngủ của Vệ Thanh không tốt, nên bản thân đã cho hắn uống thuốc an thần.
Nhưng tác dụng của thuốc an thân không mạnh, không thể ngủ mê man cả đêm được.
Vệ Thanh không ra ngoài thảo luận cùng các huynh đệ Ngọc Diện La Sát là ai, chỉ có một khả năng, hắn ta không tiện nói, nhưng cũng không muốn nói dối đại huynh và hai đệ đệ, chỉ có thể tránh né.
Tô Tiểu Tiểu trầm ngâm nói: "Đặc biệt, ta còn nghi ngờ trước khi hắn ta phát bệnh đi ra ngoài một chuyến, có lẽ đã thấy được Ngọc Diện La Sát."
Thần sắc Tô Huyên hơi thay đổi: "Vệ Thanh phát bệnh?"
Tô Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn hắn: "Sao huynh lại khẩn trương như vậy? A, cũng đúng, hai người là bạn cờ. Đúng vậy, sau khi hắn ta trở ve thì phát bệnh, trên người không có ngoại thương, cho nên Ngọc Diện La Sát chắc không có động thủ. Ta đang nghĩ, có phải Ngọc Diện La Sát đã làm chuyện gì, nói cái gì kích động hắn ta không?”
Nụ cười trên mặt Tô Huyên hoàn toàn biến mất: "Hắn ta bây giờ thế nào rồi?"
Tô Tiểu Tiểu thẳng thắn nói: "Suyt chút nữa thì không còn, may mà có bàn tay y thuật tuyệt vời này của ta mới cứu lại cho hắn được một mạng, nếu không huynh chẳng còn cơ hội gặp lại vị bạn cờ này đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận