Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1094: Phu Tu Lien Tam 2

Chuong 1094: Phu Tu Lien Tam 2Chuong 1094: Phu Tu Lien Tam 2
Vệ Lục Lang là ở trong một ánh sáng hoàng hôn tỉnh lại.
Vệ Đình ngồi ở mép giường, an tĩnh canh hắn ta.
Hắn ta cũng không ngoài ý muốn với việc này, ánh mắt hắn ta đảo qua Vệ Đình, nhìn phía sau Vệ Đình, không dấu vết mà rũ đôi mắt xuống.
Vệ Đình yên lặng nhìn hắn ta: "Lục ca là đang tìm Đại Hổ Nhị Hổ và Tiểu Hổ sao?"
Vệ Lục Lang há miệng thở dốc: "Ta, không phải, ngươi..."
"Tiểu Hổ bị người đánh." Vệ Đình chặn ngang hắn ta nói.
Vẻ mặt của Vệ Lục Lang cứng lại, đáy mắt hiện lên sát khí.
Vệ Đình nói: "Đại Hổ đánh."
Vệ Lục Lang trừng mắt nhìn Vệ Đình một cái.
Vệ Đình cong khóe môi: "Tiểu Hổ nghịch ngợm nhất, lại luôn là chọc hai huynh đệ, chọc Đại Hổ tương đối nhiều, Nhị Hổ tính tình tốt, bình thường không động vào nó, Đại Hổ chưa chắc, nó là trưởng huynh, phải lấy ra uy nghiêm tới giáo huấn mấy đệ đệ."
"Đại ca..." Vệ Lục Lang sửa miệng: "Đại ca ngươi chưa từng dạy ngươi ngươi."
Vệ Đình mỉm cười: "Vậy không phải bởi vì Lục ca huynh thay ta chặn lại sao? Ta gặp rắc rối lân nào, không phải Lục ca thay ta gánh sao?"
"Ta không phải Lục ca của ngươi."
Vệ Lục Lang làm kiên trì cuối cùng.
Hai người nói chuyện, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Tiểu Hổ che lại mông, khập khiễng đi vào, mặt đầy oan ức.
"Nương đâu?"
Cậu bé hỏi.
Vệ Đình nói: Nang đi ra ngoài.'
Tô Tiểu Tiểu đi Đệ Nhất Đường lấy thuốc.
Tiểu Hổ xoay người muốn đi.
"Lại đây." Vệ Đình vẫy tay với cậu bé.
Tiểu Hổ khập khiễng đi tới, oan ức hỏi: 'Làm gì?"
"Đại Hổ đánh con?" Vệ Đình hỏi.
Tiểu Hổ dậm chân: "Hừ! Chờ ta lớn, ta cũng đánh huynh ấy!"
Vệ Lục Lang nhìn tiểu đậu đinh trước mắt, ánh mắt kích động. Vệ Đình xách tiểu gia hỏa lại đây: "Đánh chỗ nào? Để ta xem xem."
"Đây, đây, đây... Còn có đây!" Tiểu Hổ chỉ toàn thân mình, vô cùng ra sức mà cáo trạng Đại HổiI
"Vì sao nó phải đánh con?" Vệ Đình buồn cười hỏi.
Tiểu Hổ chột dạ xoa tay nhỏ: "Ta, ta cũng không biết."
Vệ Lục Lang nhìn Tiểu Hổ, ánh mắt gần như không thể dời đi từ trên người cậu bé.
Tiểu Hổ rầm rì dựa vào trong lòng Vệ Đình, bộ dáng tức giận đáng yêu lại mềm mại.
Khuôn mặt nhỏ của cậu bé còn treo hai giọt nước chưa lau, khiến lòng người đều muốn nát.
Tiểu Hổ làm ầm ï cả ngày, vừa đến trong lòng Vệ Đình đã ngủ rồi.
Vệ Đình nhéo mặt tiểu gia hỏa, hỏi Vệ Lục Lang nói: "Muốn ôm một cái không?"
Vệ Lục Lang ngẩn ra.
Không thể ôm.
Có một số người một khi ôm, rốt cuộc không bỏ xuống được.
"Để nó ở chỗ huynh ngủ một lát." Vệ Đình đặt người xuống, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Vệ Đình không nghi ngờ trực giác của Lục ca nhà mình với ba tiểu gia hỏa, quả thật, cũng có lẽ không chỉ là trực giác.
Rốt cuộc âm thầm đi theo bọn họ lâu như vậy, thân thế của tiểu gia hỏa Lục ca hắn không có khả năng không có đầu mối.
Vệ Lục Lang chân tay luống cuống nhìn tiểu gia hỏa ngủ say kia, thân thể cứng đờ xê dịch vào trong, muốn cách Tiểu Hổ xa một chút.
Như không tới gần... Sẽ không bị mê hoặc.
Tiểu Hổ là tư thế ngủ kém cỏi nhất trong ba huynh đệ, Vệ Đình lại vừa đặt cậu bé ở mép giường, tùy tiện lật người đều có thể rơi xuống mặt đất.
Vệ Lục Lang bực chết Vệ Đình.
Ngay cả hài tử cũng không để tốt!
Hắn ta chậm rãi vươn tay, muốn kéo Tiểu Hổ vào trong một chút, còn chưa đụng tới, đã bị điện giật thu tay lại.
Hắn ta xoay đầu đi, tuyệt đối không nhìn Tiểu Hổ một cái.
Tiểu Hổ ngủ đến hình chữ X, xoay người một cái rớt xuống.
Vệ Lục Lang gần như là theo bản năng nhào qua, kéo Tiểu Hổ lại ôm vào trong lòng.
Cơ thể nho nhỏ dựa gần ngực hắn ta.
Phụ tử tim đập, ở một cái chớp mắt ở cùng nhau. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận