Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1049: Kỳ Tích, Sửa Mệnh! 2

Chương 1049: Kỳ Tích, Sửa Mệnh! 2Chương 1049: Kỳ Tích, Sửa Mệnh! 2
Mà một khi ngừng hô hấp, chỉ cân bốn đến sáu phút, đại não sẽ hoàn toàn tử vong.
Tự nhiên, nếu vận khí tốt mà nói, một liều cũng có thể hiệu quả.
Tô Tiểu Tiểu giành giật từng giây, bắt đầu tiêm vào tĩnh mạch cho Tần Thương Lan.
Một liều đi xuống.
Tần Thương Lan không hề phản ứng.
Tiêm liều hai xuống.
Trán Tô Tiểu Tiểu chảy ra mồ hôi.
"Nước tới nước tới! Bách Thảo Sương cũng tới! Còn có, còn có những dược liệu cầm máu ngươi nói đóI"
Đệ tử xách theo một thùng nước ấm, cầm một nồi đáy nồi hôi, bước chân vội vàng đi vào.
Vệ Đình đi vào cửa, cầm đồ vật vào.
Cứ việc hắn nhìn không hiểu phương thức Tô Tiểu Tiểu cứu người, nhưng cũng đoán được ra, nếu Tần Thương Lan không thể khôi phục tim đập, như vậy những dược liệu này không có bất kì công dụng gì.
Thời gian trôi đi một chút.
Tiêm liều adrenalin thứ ba vào xong.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tần Thương Lan vẫn không nhúc nhích.
Tỉnh lại.
Ngươi là Tần Thương Lan, là thân tướng Đại Chu, là nam nhân kiêu dũng nhất trên đời này.
Ngươi không được ngủ.
Tần Thương Lan ngừng hô hấp.
Dưới hành lang, Tư Không Vân nhìn mưa rền gió dữ đầy trời, đau kịch liệt nhắm mắt.
“Tránh rat”
Tô Thừa dâm mưa vọt tới.
Ông liếc mắt thấy Vệ Đình đứng lặng ở cửa, bước nhanh đi qua, không nhìn thấy bậc thang, vướng một chút, ngã lảo đảo một cái.
Vệ Đình đỡ lấy ông.
Ông xua tay, đứng dậy: "Ta không có việc gì, ta mới vừa đưa hoàng đế bọn họ về cung, nghe nói đã xảy ra chuyện, ai đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Người Kinh Triệu Phủ để ta tự mình tới Khâm Thiên Giám hỏi —"
Vệ Đình yên lặng nhìn ông: "La lão hộ quốc công đã xảy ra chuyện, ông ấy bị người đâm một đao, không có mạch đập... Đại Nha ở bên trong cứu giúp... Cứu hồi lâu..."
Tô Thừa ngơ ngẩn xoay vòng ở tại chỗ: "Không phải, ngươi nghĩ sai rồi? Sao ông ấy có thể xảy ra chuyện? Võ công của ông ấy tốt như vậy! Một đầu ngón tay của ông ấy là có thể bóp chết tai"
Vệ Đình yên lặng nhường đường, để Tô Thừa đi vào.
Tô Thừa nhìn vô số đèn dầu và ngọn nến châm trong phòng, mùi máu tanh đặc sệt xông vào mũi.
Ông ngơ ngác đi vào.
Ông đi vào trước giường.
Nhìn nam nhân uy phong khí phách kia, trắng bệch đến không có một tia sinh cơ, tim của ông như bị rút cạn.
"Ngươi... Sao ngươi...
Cổ họng ông bỗng nhiên trướng đau, giọng nói nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên.
"Ba mươi năm trước... Ngươi đánh mất ta..."
"Hiện tại... Ngươi lại không cần ta... Ta lại không phụ thân..."
"Sao ngươi luôn đánh mất ta..."
Tô Tiểu Tiểu sờ cổ Tần Thương Lan, ánh mắt chợt động.
Nàng đeo ống nghe bệnh lên: "Phụ thân! Người gọi ông ấy!"
Tô Thừa nước mắt lưng tròng: "A?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Gọi ông ấy! Gọi phụ thân!"
Tô Thừa cực kỳ hoang mang: “Phụ thân?”
Ống nghe bệnh truyền đến một tiếng chấn động đã lâu.
Tần Thương Lan... Có tim đập!
Trái tim ngừng đập lâu như vậy lúc sau còn có thể khôi phục tim đập, Tô Tiểu Tiểu làm đại phu hai đời, vẫn là lần đầu gặp lại.
Đây quả thật là kỳ tích.
Tô Thừa nước mắt lưng tròng hỏi: "Sống sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Còn khó mà nói."
Khôi phục tim đập chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp còn phải rút đao, đây lại là một khảo nghiệm nghiêm trọng khác, vô cùng nguy hiểm.
Tô Thừa oan ức nức nở nói: "Vậy rốt cuộc là ta có phụ thân hay là không có phụ thân 一"
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Phụ thân, người đi ra ngoài trước, con phải rút đao." Tô Thừa thê thảm đi ra ngoài, giống tiểu đáng thương tùy thời có thể bị vứt bỏ. Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn bóng dáng lẻ loi của ông, nói: "Phụ thân, nếu có thể, người cũng gọi ông ấy ở bên ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận