Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2202: Huynh Muội Trùng Phùng 4

Chương 2202: Huynh Muội Trùng Phùng 4Chương 2202: Huynh Muội Trùng Phùng 4
Nghĩ đến việc Tiểu Thất bị thương mà còn rơi từ trên thác nước cao như vậy xuống, sắc mặt của hai huynh muội bọn họ đều trở nên vô cùng khó coi.
Bên dưới thác nước là vực sâu.
Thuỷ quân Tô gia từ phía Đông của vực sâu lấy lên một chiếc giày quân sự, và vài mảnh áo giáp trên đùi.
Bộ áo giáp đã bị rách hoàn toàn.
Hai huynh muội cảm thấy tim như thắt lại, thật sự không biết Tiểu Thất sau khi ngã xuống sẽ như thế nào.
Tô Tiểu Tiểu cũng cau mày.
Thuỷ quân tiếp tục cứu hộ dưới nước, trong khi Hắc Giáp Vệ tìm kiếm dọc theo bờ sông phía đông.
Các thủy quân đã tìm kiếm dưới đáy hồ, nhưng cũng không tìm thấy Vệ Đình.
Nhiều người thở phào nhẹ nhõm.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua, từ dưới nước, người ta chỉ có thể tìm thấy một thi thể.
Không có ai ở dưới nước mới là tin tốt.
Đột nhiên, một Hắc Giáp Vệ tìm thấy một chiếc giày quân sự còn lại trong một bãi cỏ.
So với chiếc được tìm thấy dưới nước, thì vừa hay là một đôi.
Vệ Lục Lang đồng tử sáng lên, ôm chiếc ủng kích động nói: "Chẳng lẽ là Tiểu Thất đã lên bờ rồi sao?"
Mặc dù nói rằng chiếc ủng được tìm thấy ở bờ đông, nhưng để đề phòng, Quỷ Phố vẫn chia đội bảo vệ Hắc Giáp Vệ thành nhiều nhóm, cho lục soát khắp nơi.
Bốn người họ cũng tách nhau ra mà hành động.
Quỷ Phố đi về phía đông, Vệ Lục Lang và Thánh nữ đi về phía tây, còn Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch thì đi về phía bắc.
Phía Nam là phía thác nước đã được tìm kiếm.
Sắc trời dần trở tối, khu rừng trở nên yên tĩnh hơn, gió đêm cũng mang theo chút mát mẻ.
Vệ Đình biến mất vào lúc bình minh, và đã một ngày trôi qua rồi.
Tô Tiểu Tiểu lông mày càng ngày càng nhíu lại.
Tô Mạch vì để an ủi muội muội mà hiếm lắm mới khen ngợi Vệ Đình một câu: "Tiểu gia hoả đó rất thông minh. Bây giờ đã lên bờ rồi, chắc chắn hắn sẽ tìm được cách sống sót."
Trong khi Tô Tiểu Tiểu và nhóm của nàng ấy đang tìm kiếm Vệ Đình, Ngũ Hổ và quân đoàn nhỏ của hắn ta cũng bận rộn, đặc biệt là chim ưng của Thánh Nữ.
Về mặt chiến đấu thì không bằng Kim Điêu, về kỹ năng diễn xuất thì không bằng Ngũ Hổ, nhưng nếu nói đến mặt truy lùng thì không ai là địch không nổi.
Chung quy là do được Thánh Nữ huấn luyện đặc biệt.
Kim Điêu gầm một tiếng lớn, chim ưng bay lượn vòng rồi quay trở lại.
Ngũ Hổ dùng ngôn ngữ đại bàng để giao tiếp với nó, lập tức vỗ vỗ đôi cánh nhỏ bay về phía Tô Tiểu Tiểu.
Đôi cánh nhỏ bị vỗ đến bốc khói: "Thấy rồi! Thấy rồi! Thấy rồi!"
Tô Tiểu Tiểu phớt lờ Ngũ Hổ và bắt chước cách nói của Tiểu hổ, để Ngũ Hổ và đội quân nhỏ của nó dẫn đường.
Ngũ Hổ rất hiếm khi bay một mình.
Một điêu một ưng hộ tống trái phải, và một con quạ đen sẽ đề phòng các cuộc tấn công trên không.
Những con chim đi ngang qua đều sửng sốt, đây là trận chiến gì vậy?
Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch đi theo Ngũ Hổ xuyên qua một khu rừng và tiến vào một dãy núi.
Địa hình phía nam Tân Cương có nhiều núi và hồ.
Tuy nhiên, càng đi, trong lòng Tô Tiểu Tiểu càng xuất hiện sự nghỉ hoặc.
Tô Mạch nhìn thấy muội muội mình thì cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"
Lúc này hai người đã lên núi và đi được một phần ba chặng đường.
Tô Tiểu Tiểu nhìn lại đường đi, bày tỏ suy nghĩ: "Không phải là quá xa sao? Từ vực sâu dưới thác nước đến đây ít nhất là năm dặm. Vệ Đình làm sao có thể đi được xa như vậy?"
Suy nghĩ đầu tiên của Tô Tiểu Tiểu là Vệ Đình không bị thương nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận