Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1541: Hi Nguyệt, Phụ Thân Đã Trở Lại 1

Chương 1541: Hi Nguyệt, Phụ Thân Đã Trở Lại 1Chương 1541: Hi Nguyệt, Phụ Thân Đã Trở Lại 1
Ba đứa nhỏ che lại đôi mắt, khẽ meo meo mà xê dịch về phía hắn ta, dam một chân lên hắn tai
Sát thủ mặt quỷ: ”..."
Lão hau gia cùng Tô Uyên cho rằng ba tiểu gia hỏa thành thật đợi đâu ở trong góc, không nghĩ tới ba đứa nhỏ đã bắt đầu khẽ nhặt của hời khắp nơi.
Một sát thủ lại bị lão hầu gia đánh quỳ rạp trên mặt đất.
Nhị Hổ giơ nồi nhỏ trong tay lên, cầm nồi đánh người ngất xỉu.
Hài tử khác kêu trời khóc đất, ba bọn họ vội vàng nhặt của hời, nhặt mặt nạ, nhặt còn đeo lêm mặt chính mình.
Một sát thủ mặt quỷ bị gạt ngã, bò dậy muốn bắt người.
Tiểu Hổ mang mặt nạ mặt quỷ, vô cùng nghiêm túc mà thủ thế dừng: "Gửi mấy muối ( người một nhà )!"
Sát thủ mặt quỷ: "..."
Những sát thủ đó không chỉ có số lượng khổng lồ, võ công còn cao, gặp người là giết, trong đại điện loạn thành một đoàn, trong lúc nhất thời không ai chú ý tới ba đứa nhỏ nhặt của hời khắp nơi.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ nhặt của những nửa chết nửa sống đó, thật sự gặp phải người cứng rắn, bọn họ còn trốn nhanh hơn ai khác.
Vũ Văn Hoài và sát thủ mặt quỷ vận lộn nửa ngày, thật vất vả xử lý một người cuối cùng bên cạnh mình, đột nhiên, ba bóng dáng nhỏ pi pi pi à chạy tới, phía sau theo một chuỗi dài sát thủ mặt quỷ mặt mũi bâm dập.
Vũ Văn Hoài: "... II"
Vệ Đình bắt được ba đứa nhỏ nhặt của hời khắp nơi cũng tàn nhẫn kéo một đợt giá trị thù hận, bọn họ dời nữ quyến, nhóm văn thần đi khỏi thiên điện.
Trong điện một sát thủ cuối cùng cũng bị khống chế, Vũ Văn Tịch là muốn bắt sống người, mắt thấy đối phương muốn cắn nát túi độc trong miệng, Vũ Văn Hoài vội nói: "Đánh nát cằm hắn!"
Nhưng đã chậm, túi độc bị cắn nát, đối phương ngã thẳng xuống trên mặt đất.
"Đáng giận!" Vũ Văn Tịch tức muốn hộc máu đạp hắn ta một chân.
"Đại điện hạ, hoàng nữ điện hại" Một võ tướng Tây Tấn ngồi xuống, sờ sờ mấy sát thủ mặt quỷ hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, ngơ ngẩn nói: "Giống như... Có người sống."
Đám người này ra tay quá tàn nhẫn, vì giảm bớt trình độ thương vong lớn nhất trong điện, đoàn người Vũ Văn Hoài cũng cần phải dùng ra toàn lực, thấy một người giết một người, đã dẫn tới rất khó giữ lại người sống.
"Không, không chỉ một người sống." Võ tướng trợn mắt há hốc mồm mà nói.
Vũ Văn Hoài và Vũ Văn Lâm cũng hơi kinh ngạc, ai làm? Để lại nhiều người sống như vậy cho bọn hắn?
Ba đứa nhỏ ẩn sâu công và danh, bị ấn ngồi xếp hàng ở trên băng ghế.
Vệ Đình nghiêm túc nói: "Thành thật đợi cho ta, có nghe thấy không?"
Tây Tấn Đế là một quân vương dũng cảm không sợ, trong điện nguy cơ tứ phía, nhưng từ đầu đến cuối ông ta đều không hốt hoảng chạy trốn, ông ta ngồi ổn ở trên long ỷ, đáy mắt đầy tia uy nghiêm và lạnh lẽo của đế vương.
Vũ Văn Hoài chắp tay hành lễ: "Khởi bẩm phụ hoàng, loạn đảng đã đền tội, có năm người sống khác hôn mê bất tỉnh."
Tây Tấn Đế nghiêm mặt nói: "Nhốt vào đại lao, thẩm vấn nghiêm."
Vũ Văn Hoài đồng ý: "Vâng!"
Cửa điện bị mở ra, cấm vệ quân chạy vào, bắt đầu nhanh chóng quét sạch hiện trường.
Tây Tấn Đế nhìn về phía lão hầu gia: "Tô hầu gia, các ngươi không sao chứ?"
Lão hầu gia chắp tay: "Ta không sao."
Tây Tấn Đế thở dài: "Hôm nay khiến chư vị bị sợ hãi, là trãẫm bố trí không chu toàn, trẫm rất là xấu hổ."
Yến hội là không tiến hành nổi nữa, Tây Tấn Đế sắp xếp cấm vệ quân hộ tống đám người lão hầu gia trở về dịch quán Tây Đô, Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình giữ lại, giúp đỡ các thái y Tây Tấn cứu trị người bệnh trong đại điện.
Vài vị con vua cũng bị thương, trong đó miệng vết thương của tam hoàng tử Vũ Văn Lâm sâu nhất, cần khâu lại.
Mấy huynh đệ hắn ta xông pha hung nhất, cũng khóc đến thảm nhất, Tô Tiểu Tiểu rửa sạch miệng vết thương cho hắn ta, hắn ta ngồi ở bên long ỷ, ôm chân Tây Tấn Đế: "Phụ hoàng — đau chết —"
Bạn cần đăng nhập để bình luận