Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 356: Manh Mối 1

Chương 356: Manh Mối 1Chương 356: Manh Mối 1
Ở trong mắt của Lão Tô gia, thanh danh là thứ đứng đầu, những cái còn lại đều phải lánh sang một bên.
Sau đó, bởi vì cãi nhau không có kết quả nên Tô Ngọc Nương đã thu dọn hành lý mà bỏ đi?
Tô Tam Lang ở bên kia cũng không hỏi ra được thêm bất kỳ tin tức gì, chỉ có thể xác định rằng cậu ta thật sự không nói dối.
Mặt khác, vẫn còn một vấn đề, ngay từ đầu Lão Tô gia lại kêu Tô Ngọc Nương trở về để làm gì, lại còn lén lút đi ra từ phía sau.
"Trịnh Lan Tú đã đến. Có phải là bởi vì Lão Tô gia nghe được chuyện gì đó từ trong miệng của Trịnh Lan Tú, sợ Tô Ngọc Nương mất mặt cho nên mới lén gọi Tô Ngọc Nương trở về để răn dạy?”
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, đi bộ trở vê hướng Tiểu Tô gia.
Trong thôn, các hương thân đang giơ đuốc đi khắp nơi để tìm người.
Chu thị châm chọc, nói: "Còn nói là quan tâm Ngọc Nương, lại không hề đi tìm nàng? Ngay cả việc đi lung tung trong thôn còn không biết, còn tưởng là ngươi đang ở trên phố đánh xe đó chứt"
Tô Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Chu thị một cái.
Ánh mắt lạnh lùng khiến cho trong lòng Chu thị có cảm giác khó hiểu, không dám tiếp tục lải nhải nữa.
Có một hương thân nói: 'Mấy người các ngươi ở trong thôn, còn mấy người các ngươi, đi với ta lên núi để xem xem!"
Các hương thân bên cạnh bắt đầu đi theo.
Không phải Tô Tiểu Tiểu không muốn đi tìm, mà là nàng cảm thấy, Tô Ngọc Nương sẽ không đi trốn vào bất kỳ nhà nào ở trong thôn, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy lên trên núi.
Chuyện Tô Ngọc Nương mất tích chính là bí ẩn.
Giống như đã xảy ra chuyện gì.
Ba đứa nhỏ nóng lòng nhìn khắp xung quanh, thấy nàng trở về, ngọt ngào hỏi: "Nương, dì đâu?"
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Dì đi ra ngoài rồi, một lát nữa nương sẽ tìm nàng về."
Đa số thời điểm nàng đều tự xưng là ta, chỉ có lúc trấn an ba đứa nhỏ mới gọi mình là nương, về điểm này, thật ra lại không mưu mà hợp với diễn xuất của Vệ Đình.
Trẻ con hai tuổi rưỡi không hiểu rõ lắm quan hệ huyết thống là cái gì, bọn nó chỉ biết trong nhà có nương, cha, gia gia, cữu cữu và dì Tô, còn có tiểu bảo bảo của nàng ta. Ở trong nhà thì chính là người nhà.
Tô lão phụ thân và Tô Nhị Cẩu, Lưu Bình, còn có Tiểu Ngô Thị cũng đã quay lại.
Tô lão phụ thân hừ lạnh: "Một tên Tô Xán, một tên Tô Nhị Lang cũng dám khiêu chiến ở trước mặt của lão tử, không đánh chết bọn hắn là không được!"
Tình huống thật sự là không đánh nhau, cha con Tô Xán đã bị dọa chạy.
Tô lão phụ thân lại nói: "Tiền đại nương của ngươi nói, đứa nhỏ cứ để ở nhà nàng, nói chúng ta đừng lo lắng, sẽ không để ai cướp nó đi."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Cũng được."
"Có chuyện gì xảy ra với Ngọc Nương thế này?" Tô lão phụ thân buồn bực.
Rõ ràng, thông qua mấy ngày ở chung, Tô lão phụ thân đã thăm dò tính tình của Tô Ngọc Nương, tuyệt nhiên không phải là cái loại người vô duyên vô cớ chơi trò mất tích.
"Cha, người với Nhị Cẩu đi một chuyến đến nhà của Trịnh Lan Tú, hỏi thử xem có phải ban ngày nàng đã nói gì đó với Lão Tô gia hay không.'
"Được"
Tô lão phụ thân đưa Tô Nhị Cẩu đi theo.
Tô Tiểu Tiểu cũng định đi ra ngoài tìm xem.
Vừa mới nhấc chân, ở hậu viện đã truyền đến tiếng lừa kêu.
Người già ở trong thôn nói lừa thích kêu, nhưng con lừa của nhà bọn họ từ lúc mua về đến nay, vẫn chưa nghe nó kêu được một tiếng, bọn họ còn cho rằng mình mua phải một con lừa câm.
"Đại Nha."
Là giọng của Vệ Đình.
Tô Tiểu Tiểu quay trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận