Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2220: Bui Bam Lạc Đình 1

Chương 2220: Bui Bam Lạc Đình 1Chương 2220: Bui Bam Lạc Đình 1
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục chất đống lá khô và trả lời: "Cây đánh lửa, ta đã nói rồi."
Ông lão:"..."
Ông lão hỏi: "Dễ sử dụng không?"
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không dễ sử dụng."
Hả.
Nàng đốt đống lửa một cách dễ dàng.
Ông lão nhìn thẳng vào cây đánh lửa: "Nó là của ngươi à?"
Tô Tiểu Tiểu: "Không phải."
Ông lão: "Từ đâu mà có?"
Tô Tiểu Tiểu: "Nhặt nó."
Ông lão: "Cho ta một cái."
Tô Tiểu Tiểu: "Không cho."
Tô Tiểu Tiểu chất từng chút một, mà chơi với chúng.
Đây là dụng cụ đánh lửa của hiệu thuốc, nó có khả năng chống gió.
Ông lão vẫn tiếp tục quan sát.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nếu người thực sự muốn một cái, thì cũng được, bộ công phu vừa rồi mà người sử dụng không tệ, dạy cho ta đi."
Ông lão nói: "Ngươi không thể học được."
Tô Tiểu Tiểu bối rối: "Tại sao?"
Ông lão trả lời: 'Ngươi chỉ có thể luyện tập nó nếu ngươi có cơ thể thuần Dương."
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt: "Nam nhân?"
Ông lão: "Ừ”"
Tô Tiểu Tiểu: "Có nhất thiết phải là đồng tử không?"
Ông lão: "Không cần."
Tô Tiểu Tiểu lại hỏi: "Người kế tục nào thích hợp nhất?"
Ông lão suy nghĩ một chút: 'Kẻ dở sống dở chết."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chàng là tướng công của ta, nếu người nhận chàng làm đồ đệ, thì ta sẽ giao cái này cho người!
Ông lão nói với thái độ kiên quyết: "Ta nhận đồ đệ." Tô Tiểu Tiểu lấy ra một hộp thuốc mê: "So với Ma Phí Tán hữu dụng hơn."
Ông lão nói một cách vô cùng khí phách: "Ta đã có lời thề."
Tô Tiểu Tiểu lại lấy ra một chiếc kính viễn vọng khác: "Có thể nhìn thấy hàng trăm dặm."
Ông lão: "Vậy thì các người đừng nói ra bên ngoài."
Sau khi ba người sưởi ấm xong, thì mưa cũng gần tạnh.
Nếu xuống núi vào thời lúc này, thì sẽ có thể vê nhà trước khi trời tối.
Tô Tiểu Tiểu thu dọn giỏ thuốc và nói với ông lão: "Tiền bối, quay về thôi."
Ông lão đang chơi với cây đánh lửa mới của mình, thì gió lại thổi to lên, nó thổi to đến mức gần như đốt cháy cả hang động.
Trước sự thúc giục liên tục của Tô Tiểu Tiểu, cho nên ông ấy mới tâm không cam tình không nguyện miễn cưỡng mà cất cây đánh lửa vào, ngay cả thuốc mê, cùng với kính viễn vọng cũng mang theo mà xuống núi.
Trên đường trở về, Tô Tiểu Tiểu hỏi ông ta: "Tiền bối, hiện tại đều là người mình, nhưng ta vẫn còn không biết nên gọi người như thế nào?”
Ông lão do dự một chút rồi đáp: "Ta họ Khâu."
Tô Tiểu Tiểu: "Khâu tiền bối."
Ba người họ tiếp tục tiến về phía trước.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tướng công của ta tên là Vệ Đình, còn ta ở Nam Cương gọi là Trình Tô, người có thể gọi ta một tiếng Tiểu Tiểu. Người có cánh tay vàng là lục ca của ta, người có thể gọi huynh ấy một tiếng là Tiểu Lục cũng được, còn cô bé ấy là Thánh Nữ."
"Con rối." Ông lão sửa lại.
Tô Tiểu Tiểu xoa xoa bàn tay nhỏ: "Người nhìn thấy được à."
Không có sự khác biệt về khí chất giữa những con rối của Lăng Vân Luyện và những con rối của Thánh Nữ Điện.
Ông lão ậm ừ một tiếng.
Đối với chuyện Tô Tiểu Tiểu mang Thánh Nữ biến thành con rối của mình, thì ông ta cũng không có chút tò mò hay ngạc nhiên nào.
Tô Tiểu Tiểu lén lút giơ ngón tay cái lên, bởi vì ông ta là một người ngoài cuộc điển hình, hơn nữa là không quan tâm đến việc của người khác.
Khi ba người trở về nhà, thì Vệ Đình đã tỉnh rồi.
Hắn khát nước, cho nên Vệ Lục Lang đã vào bếp đun nước nóng cho hắn.
Hắn đang nằm một mình trên giường và tức giận.
Hái được thuốc, thì ba chồng sẽ được cứu rồi, ngoài ra nàng còn vừa tìm cho tướng công chương <<
Bạn cần đăng nhập để bình luận