Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 433: Lao Hau Gia 2

Chuong 433: Lao Hau Gia 2Chuong 433: Lao Hau Gia 2
Mối quan hệ giữa Tiểu Ngô Thị cùng nhà mẹ đẻ không tính là kém, đáng tiếc nhà mẹ đẻ của nàng ấy phòng thì ít mà người lại nhiều, bản thân còn ở không xong, càng đừng nói là đón thêm một nhà bốn người bọn họ.
Tiểu Tô gia cũng không được, phòng nào phòng nấy cũng đầy cả, căn bản không có chỗ trống.
Tiểu Ngô Thị buồn muốn chết, không nhịn được mà rớt nước mắt.
"Ta còn tưởng là chuyện gì lớn cơ đấy." Tô Tiểu Tiểu đặt một chồng công văn lên bàn.
Tiểu Ngô Thị nghe thấy vậy ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Tô Ngọc Nương cầm lấy công văn nhìn qua: "D6, muội thuê tiệm rồi đấy à?"
Nha đầu này làm việc được đấy chứ!
Nam nhân còn không làm việc sấm rền gió cuốn được như nàng!
"Trong cửa tiệm có sẵn sương phòng, tối nay các ngươi có thể ở lại đó. Chỉ là nguyên liệu nấu ăn trong nhà hết không đầy đủ, tạm thời vẫn phải làm điểm tâm ở bên này."
Nhưng điều này cũng không phải vấn đề gì to tát, bởi vì lão cha Tô ngủ nướng, thời gian bọn họ bày sạp bán hàng đã muộn hơn ban đầu cả một canh giờ.
Phu thê hai người hoàn toàn có thể đợi đến lúc bọn nhỏ thức giấc rồi cùng nhau đi xe lừa đến đấy.
Tiểu Ngô Thị không ngờ được rằng vấn đề khiến nàng ấy khóc lóc ưu sầu này lại được giải quyết nhẹ nhàng đến thế, dường như trên đời này không có chuyện gì mà Đại Nha không giải quyết được, đời này có thể gặp được Đại Nha, thật sự là quá tốt.
Một bên khác, bồ câu đưa thư Tô Mạch gửi về kinh thành cũng đã có hồi âm.
Dùng bồ câu đưa tin có những rủi ro nhất định, dù sao không ai có thể cam đoan bồ câu bay đến nửa đường không bị người bắn chết, hoặc là không bị những con chim săn mồi cỡ lớn truy đuổi, chỉ có thể nói, vận khí của bọn họ không tồi.
Tô Mạch cầm lấy tờ giấy được lấy xuống từ bồ câu đưa thư, đi đến thư phòng của Tô Uyên: "Phụ thân! Tổ phụ hồi tin rồi!"
"Mau nhìn xem tổ phụ con nói cái gì!" Tô Uyên nói.
Ông ta hoàn toàn tin tưởng vào nhi tử, nhưng Tô Mạch từ trước đến nay cũng không vì được phụ thân tín nhiệm mà quên đi quy củ.
"Vâng.
Được sự đồng ý của cha, Tô Mặc tháo sợi dây nhỏ, mở giấy ra, sau khi cẩn thận đọc từng chữ liền nói với Tô Uyên: "Tổ phụ nói, đem người về kinh thành."
Tô Uyên nói: “Còn gì nữa?”
Tô Mạch lắc đầu: "Không còn gì nữa."
Tô Uyên: "Chỉ, chỉ thế thôi sao?"
Tô Mạch gật đầu.
"Aii." Tô Uyên bất đắc dĩ thở dài.
Đối với người cha này của ông ta, ông ta thật sự kính trọng, nhưng có lúc cũng thật sự bất lực.
Không biết có phải nguyên nhân là võ tướng, cha của ông ta tích chữ như vàng, có thể nói xong trong một chữ, tuyệt đối không tăng lên hai chữ.
Tô Uyên nhận lấy tờ giấy xem xét.
Quả nhiên, trong năm chữ kia, có hai chữ là do Tô Mạch tự mình thêm vào, trong giấy chỉ viết — đem về kinh"
Tô Uyên lẩm bẩm nói: "Tổ phụ con... có ý gì?"
Tô Mạch cười khổ: "Phụ thân, ngài là nhi tử thân sinh của tổ phụ, ngài còn không hiểu rõ, làm sao con có thể đoán được tâm tư của tổ phụ đây? Ngài còn quen biết tổ phụ trước con hai mươi năm lận."
Tô Uyên: "...'
Tô Uyên hết đường xoay sở: "Cái này cũng không biết là thật hay giả, nếu như đem về kinh, chẳng phải là sẽ xảy ra chuyện sao?"
Tô Mạch nói: "Hoặc có lẽ ý của tổ phụ chính là đem về để lão nhân người phân biệt thật giả chăng?”
Tô Uyên: Mới vừa rồi là ai nói không đoán được tâm tư của lão gia tử đấy?
Chỉ là, đem mấy người? Là đem về hết, hay chỉ đem mỗi Tô Thừa?
Tổ phụ đúng thật là —
Tô Mạch cất tờ giấy cẩn thận, nói với Tô Uyên: "Phụ thân, chuyện này giao cho nhi tử làm đi."
Tô Uyên nhíu mi: "Con tính đến trấn Hạnh Hoa một chuyến sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận