Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1417: Thái Hậu Giá Lâm 2

Chương 1417: Thái Hậu Giá Lâm 2Chương 1417: Thái Hậu Giá Lâm 2
Vệ Lục Lang nói: "Tiểu Thất, đệ là đoán chắc ông ta sẽ không lấy binh phù đi sao?"
Vệ Đình nói: "Cái này gọi là lấy lui làm tiến."
Tiểu Thất thật thông minh, không hổ là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chu.
Hợp tác với Cảnh Tuyên Đế không phải một bước trong kế hoạch của bọn họ, chỉ là rất nhiều thời điểm, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, đạo lý này áp dụng với Nam Dương Vương, với bọn họ cũng giống nhau.
Nghĩ đến cái gì đó, Vệ Lục Lang hỏi: "Chỉ là không biết tình huống Thái Hậu bên kia thế nào.....
Hoàng cung.
Trình công công lén lút đi ở trên đường nhỏ khúc kính thâm u.
"Đã trễ thế này, Trình công công là muốn đi đâu?”
Giọng nói của Cảnh Tuyên Đế đột nhiên xuất hiện tại bên người, Trình công công khiếp sợ, rổ trong tay suýt nữa vứt đi.
Cảnh Tuyên Đế dẫn theo Phúc công công sải bước đi tới.
Trình công công vội hành lễ với ông ta: "Lão nô khấu kiến bệ hạ."
Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế dừng ở trong rổ hắn ta: "Kim Sang Dược, thuốc cầm máu, mẫu hậu bị thương sao?"
"Không, không có." Trình công công mỉm cười: "Là một tiểu thái giám động tay động chân, khiến bản thân bị thương."
Cảnh Tuyên Đế cười: "Tiểu thái giám gì có thể làm phiên hồng nhân bên người mẫu hậu tự mình đi một chuyến?"
Ánh mắt Trình công công chợt lóe: "Này..."
Cảnh Tuyên Đế cười nói: "Lay nhiều dược như vậy, bị thương không nhẹ đi? Phúc Đức Toàn, ngươi đi gọi thái y, đi thăm mẫu hậu với trẫm."
Trình công công vội nói: "Be hạ! Không cần!"
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nói: "Ngươi đang ngăn cản trãm?”"
Trình công công bùm quỳ xuống: "Nô tài không dám!"
"Hừ!”
Cảnh Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng, lướt qua hắn ta, đi thẳng về phía Vĩnh Thọ Cung.
Trình công công nhìn bóng dáng hoàng đế đi xa, hết đường xoay xở: "Hỏng rồi, hỏng rồi!"
Trong tẩm điện, Thái Hậu đang dùng khăn chà lau vết máu trên mặt cho Nam Dương Vương, nghe được tiếng bước chân phía sau, ba aya cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mau lấy Kim Sang Dược tới.'
Người phía sau không phản ứng.
"Mau tới! Ngươi thất thần làm cái —"
Thái Hậu quay đầu lại, thấy Cảnh Tuyên Đế đứng ở trong điện, giọng nói đột nhiên im bặt.
Đáy mắt bà ấy hiện lên một tia hoảng loạn, theo bản năng dùng cơ thể đi chắn nam nhân mình đầy thương tích trên giường kia.
Cảnh Tuyên Đế cười lạnh hỏi: "Mẫu hậu đã trễ thế này là chữa thương cho ai?"
Thái Hậu nhìn cung nữ thái giám ngoài điện xôn xao quỳ đầy đất, nắm chặt khăn nhiễm máu trong tay.
Cảnh Tuyên Đế phân phó nói: 'Phúc Đức Toàn, ra bên ngoài canh."
"Vâng."
Phúc công công khép cửa điện lại, canh giữ ở bên ngoài.
Thái Hậu cảnh giác mà nhìn Cảnh Tuyên Đế, như đang nhìn một kẻ thù tùy thời có thê nhào đến giết chết con của mình.
Cảnh Tuyên Đế hụt hãng trong lòng. Gần đây quan hệ của hai người mẫu tử hòa hoãn không ít, ông ta cho rằng trong lòng mẫu hậu là có đứa nhi tử là mình này, nhưng đối lập thái độ của mẫu hậu với Nam Dương Vương trước mắt, ông ta mới biết mẫu hậu yêu thương mình vĩnh viễn không bằng Nam Dương Vương.
Nam Dương Vương mới là nhi tử quan trọng nhất trong lòng bà ấy.
Ông ta không phải.
Ông ta chỉ là một hung thủ giết nhi tử của bà.
"Mẫu hậu...' Ông ta trầm giọng nói: "Giao người ra đây."
Thái Hậu chắn ở trước giường, quật cường nói: "Ta sẽ không giao ra, trừ phi ngươi giết ai gial
Cảnh Tuyên Đế trầm giọng nói: "Nhi tử không muốn động thủ với mẫu hậu."
Thái Hậu đỏ hốc mắt: "Hắn là thân ca ca của ngươi!"
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nói: "Từ một khắc hắn mưu phản kia, hắn đã không phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận