Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1328: Ca Ca Điều Khien Muội Muội 2

Chương 1328: Ca Ca Điều Khien Muội Muội 2Chương 1328: Ca Ca Điều Khien Muội Muội 2
Tiểu Doãn Tử bất đắc dĩ lại đau lòng nhìn bà ấy một cái, nói: "Vậy... Nô tài đi tìm tảng đá, xem có thể đập vỡ rễ cây này hay không."
Tiểu Doãn Tử nói xong liền đi.
Bạch Hi Hoà một mình ngồi lên phía sau gốc cây.
Nước mưa không ngừng rơi xuống, cọ rửa cơ thể dần dần lạnh lẽo của bà ấy.
Bà ấy mười ba tuổi đã vào cung, Cảnh Diễm Đế chưa làm lễ phu thê đã băng hà, bà ấy trở thành Thái hậu, hai năm sau lại trở thành Thái Hoàng Thái hậu.
Mười bảy năm, bà ấy đã sớm chôn cốt nơi thâm cung.
Bà ấy cho tới bây giờ chưa từng nghĩ quá khứ làm người gì, đây hết thảy đều không phải do bà ấy muốn, nhưng bà ấy đã không có khả năng đi ra khỏi vũng lây này.
Bà ấy cả đời này, liếc mắt một cái đã nhìn đến điểm cuối cùng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, bà ấy tưởng Tiểu Doãn Tử đã trở lại, ngôi không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, một thân ảnh cao lớn ngồi xổm xuống trước người bà ấy, một đầu gối chạm đất.
Tô Thừa không nói gì, chỉ rút dao găm ra, dứt khoát cắt đứt rễ cây mắc kẹt một chân của bà ấy.
Sau đó, ông ấy lấy chân bà ấy ra, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân sưng tấy của bà ấy.
Nước mắt Bạch Hi Hòa không chịu thua kém trào ra.
Bà ấy quay mặt đi, không muốn để ông ấy nhìn thấy.
"Tìm được rồi, tìm được rồi... Tiểu Doãn Tử ôm một tảng đá lớn, vô cùng lo lắng chạy về.
Hắn liếc mắt một cái thấy Hộ Quốc Công trước mặt Thái Hoàng Thái hậu, lập tức ném tảng đá đi.
Tô Thừa đứng lên, vẫn không nói gì, chỉ quay đầu nhìn mặt đất lầy lội, sau đó cúi người xuống, yên lặng ôm lấy bà ấy.
Tựa vào trong lồng ngực rắn chắc của ông ấy, lông mi Bạch Hi Hòa khẽ run lên.
Miệng Tiểu Doãn Tử há không khép lại được.
Tiểu quận chúa đang gặm còn lại thịt thỏ, thấy Tô Thừa ôm Bạch Hi Hòa trở về, nàng quay đầu nhìn về phía Hoàng nữ Tây Tấn: "Cha con có phải đã mất hay không?”
Hoàng nữ Tây Tấn khẽ hừ một tiếng.
Nam nhân đều thích loại bạch liên hoa nhỏ nhắn này sao?!
Bên kia, Tô Tiểu Tiểu cùng Tô Mạch, Tô Ly cũng gặp phải mưa to, bọn họ không tìm được sơn động, tránh mưa ở dưới một gốc cây đại thụ.
Tô Ly ngôi không yên, một lát lại đứng lên đi dạo, một lát lại nhìn lên cây.
Nhìn bộ dạng như trên mông hắn ta có con quay, Tô Tiểu Tiểu cuối cùng cũng ý thức được lúc trước nàng để hắn ta giả trang thành Quách Hoàn ở Quách gia dưỡng thương làm khó hắn ta thế nào.
"Mưa đã tạnh." Tô Mạch nhìn đỉnh đầu nói: "Chúng ta đi thôi."
Tô Ly sắp mọc nấm rồi, hắn ta vội vã lên ngựa: "Nhanh lên nhanh lên, đi săn thôi!"
Tô Mạch cùng Tô Tiểu Tiểu cũng tự xoay người lên ngựa.
Đang muốn khởi hành lúc, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên thoáng nhìn cách đó không xa một thân ảnh hiện lên.
"Ai đó!" Nàng nói.
"Ở đâu vậy?" Tô Ly nhìn xung quanh.
Tô Mạch ngưng thần nín thở: 'Hướng Đông Nam Nam, có tiếng bước chân."
Tô Ly vươn cổ nhìn xung quanh: "Sao ta không nghe thấy?"
"Chờ đệ nghe thấy thì đến mùa quýt rồi, theo đại ca đệ học chăm chỉ một chút đi."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Bộ dáng lén lút, không phải gian tế thì là trộm, đi, đi qua nhìn một chút."
Tô Ly lập tức hưng phấn, có chuyện để làm, có chuyện để làm!
Tô Mạch nói với đệ đệ: "Đệ ở lại trông ngựa."
Tô Ly đen mặt.
“Tại sao lại là ta?” Tô Ly mặc kệ.
Tô Mạch xuất ra khí tức đại ca uy áp, để Tô Ly lần nữa ở lại tại chỗ mọc nấm, hắn ta thi triển khinh công mang theo Tô Tiểu Tiểu đuổi theo đối phương.
Tô Ly u oán ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn: "Rõ ràng khinh công của ta tốt hơn, cũng không cần huynh mang theo... Thiên vị!"
Hai người nhanh chóng đuổi kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận