Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1629: Tôn Nữ Bảo Bối Tới 1

Chương 1629: Tôn Nữ Bảo Bối Tới 1Chương 1629: Tôn Nữ Bảo Bối Tới 1
Tri trấn cách Gia Huyện tổng cộng năm mươi dặm, nhưng bởi vì phần lớn là đường núi, con đường hiểm trở, hành quân cấp tốc mang đến khó khăn không nhỏ.
Không trung tung bay tuyết lông ngỗng, gió lạnh lạnh thấu xương bọc bông tuyết gào thét đến, đại quân chống phong tuyết lạnh thấu xương, tiến lên ở trên đường núi gập ghênh không bằng phẳng.
Bỗng nhiên, lòng bàn chân một binh sĩ trơn trượt, ngã quy xuống huyền nhai bên cạnh, may Trương Dũng ở phía sau hắn ta, kịp thời kéo người lại.
Đại quân tiếp tục đi về trước.
"Pi pi!' Ngũ Hổ trong lòng Cảnh Dịch xì cánh kêu lên.
"Có tình huống!" Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng, giơ tay lên, thủ thế dừng lại.
Một đám ngũ trưởng truyền thủ thế xuống đi, trong khoảnh khắc đại quân ngừng lại.
Mọi người nằm xuống tại chỗ, an tĩnh mà mai phục ở phía trên núi non.
Tô Tiểu Tiểu mang theo Cảnh Dịch và Trương Dũng đi vào sau một cây đại thụ, nương nhánh cây thấp thoáng nhìn một đội nhân mã trên đường phía trước.
"Là ky binh dưới trướng Lãnh Khuê và cung tiễn thủ." Trương Dũng nói: "Người mặc giáp trụ và khôi giáp kia chính là Lãnh Khuê, ta nhận ra ông ta mặc giáp trụ.'
Lãnh Khuê!
Tô Tiểu Tiểu mặc niệm tên này trong lòng, giơ tay lấy kim cung trên lưng, rút một mũi tên kéo dây cung ra, nhắm ngay đầu Lãnh Khuê.
Trương Dũng khiếp sợ mà nhìn nàng.
Ánh mắt Cảnh Dịch không có biến hóa chút nào.
Dù sao nàng giết ông ta thì giết sát, bất luận đúng sai, hắn ta chỉ bảo vệ nàng.
Dây cung bị kéo đủ, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, gần như muốn căng đứt.
Nhưng mà Tô Tiểu Tiểu chậm chạp không bắn tên, mãi cho đến khi Lãnh Khuê rẽ vào khúc ngoặc, biến mất ở cuối đường.
Trương Dũng thả lỏng vẻ mặt.
Đáy lòng ông ta nảy lên phức tạp nói không nên lời, mới vừa rồi trong nháy mắt kia, ông ta là hy vọng nàng giết chết Lãnh Khuê.
Nhưng nàng buông tha Lãnh Khuê, ông ta lại như trút được gánh nặng.
Lãnh Khuê dẫn theo ít nhất hai ngàn ky binh và cung tiễn thủ, bên người còn có mấy tướng quân, vào lúc này giết ông, sẽ khiến cho hai bên giao chiến, Tân Thương Lan và các tướng sĩ Tri Trấn không chờ nổi, cũng sẽ khiến thế cục Ung Thành lâm vào bị động. Trong lòng nàng không chỉ có ân oán cá nhân, càng có rất nhiều là sinh tử các tướng sĩ và đại nghĩa gia quốc.
"Tiếp tục lên đường."
Tô Tiểu Tiểu thu cung tiễn, về trong đội ngũ.
Mạng của Lãnh Khuê, ngày khác nàng tất tự mình tới lấy!...
Tri Trấn.
Đây là ngày thứ tư Tân Thương Lan suất binh tử thủ thành trì, từ ba ngày trước bọn họ đã cạn lương thực, đói bụng nắm trên mặt đất ăn tuyết.
Tần Thương Lan lấy lộ phí trên người ra mua lương thực, nhưng lương thực trong thành sớm bị Lãnh Khuê mua hết, qua mùa đông lương thực dư của các bá tánh cũng không nhiều lắm, miễn cưỡng mua được một ít Tân Thương Lan ưu tiên phân cho thương binh và người bệnh.
Chính ông ấy cũng đã ba ngày không có hạt gạo nào vào bụng.
Ăn đói mặc rách cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là mấy ngày tới nay Bắc Yến không gián đoạn mà tiến công, tướng sĩ ngã xuống càng ngày càng nhiều, lại tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ căng dược đêm nay.
"Đại nguyên soái.'
Lưu Nhân bước bước chân phù phiếm đi lên thành lâu, ông ấy đói đến đầu váng mắt hoa, môi khô nứt ra máu, gương mặt và mu bàn tay còn bị nứt da.
Đôi tay ông ấy câm một cái bánh bột bắp, đưa cho Tần Thương Lan nói: "Đại nguyên soái, ngài ăn chút đi."
Đôi tay Tần Thương Lan đặt ở sau người, nhíu mày hỏi: "Không phải bảo ngươi đưa cho thương binh sao?”
Lưu Nhân nhịn nghẹn ngào nói: "Đây là cho Tiểu Thạch Đầu, hắn... Chết rồi."
Tần Thương Lan đau đớn kịch liệt nhắm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận