Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2899: Cuộc Chiến Cuối Cùng 3

Chương 2899: Cuộc Chiến Cuối Cùng 3Chương 2899: Cuộc Chiến Cuối Cùng 3
Vệ Đình nói: "Nhưng chỉ cần ông ta còn sống, Hạ Hầu Nghi sẽ không có được thế lực khổng lồ của Sát Thủ Minh."
Thiên dao sư huynh gật đầu: "Hiện tại chỉ có thể nghĩ như vậy."
Hắn ta nhìn sắc trời tối dần: "Ra ngoài một ngày một đêm, không biết Bách Hoa Cung như thế nào rồi."
Thiên Ngọc Đường.
Vẻ mặt Vân Sương lạnh băng đứng gào thét trong gió lạnh.
Y phục nàng ta loang lổ vết máu, có máu của nàng ta, cũng có máu của nam nhân kia.
Nam nhân kia tên là Độc Long, là một trong tứ đại tâm phúc của Hạ Hầu Nghi.
Đã từng vì luyện một môn tà công mà tự tay cắt đứt tay trái của mình, sau đó gắn một cái móc sắt vào.
Chính là cái móc này, không biết xuyên qua cổ họng của bao nhiêu cao thủ.
Hai mu bàn tay Vân Sương tí tách nhỏ máu, móc sắt xuyên qua bàn tay nàng ta, thiếu chút nữa đã cắt đứt gân tay nàng ta.
Độc Long nhìn về phía nàng ta cười lạnh: "Vân cung chủ, vẫn muốn tiếp tục đánh với ta sao?”
Sắc mặt Vân Sương tái nhợt nhưng ánh mắt lại kiên nghị như đao: "Đánh!"
Độc Long thưởng thức máu thịt trên móc sắt của mình, híp mắt nói: "Vân cung chủ, hà tất như vậy? Dù sao Vân Lẫm cũng không phải con ruột của ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý quy thuận chủ công, nói không chừng chủ công sẽ đồng ý giữ cho ngươi một mạng."
Vân Sương hít thở từng ngụm: "Lão tặc Hạ Hầu Nghị, lão ta cũng xứng sao!"
Độc Long cười giêu cợt: "Vân cung chủ, ngươi như vậy... Đã khiến làm ta không có cách nào thương hương tiếc ngọc nữa rồi."
Sắc mặt Cơ Minh Lâu trầm xuống, ngay lúc Vân Sương phát động công kích về phía ông ta, đột nhiên cho Độc Long một chưởng.
Khóe mắt Độc Long vừa động, môi cười lạnh, nghiêng người tránh khỏi vị trí.
Mắt thấy chưởng phong của Cơ Minh Lâu sắp đánh vào người Vân Sương, bỗng nhiên Vân Sương chế trụ bắt lấy móc sắt của Độc Long, dưới ánh mắt hết sức ngạc nhiên của Độc Long, một tay kéo Độc Long trở lại!
Oanhi Toái Không Chưởng đánh trúng lưng Độc Long!
Vân Sương lại nhân cơ hội cho hắn ta thêm một chưởng.
Hai cổ lực đạo đồng thời công kích lục phủ ngũ tạng của hắn ta, hắn ta cắn răng bay ngược ra ngoài, dùng móc sắt treo lên nhánh cây, mượn lực lộn một vòng, vững vàng rơi xuống đất.
Khóe miệng hắn ta chảy ra một vết máu.
"Rất tốt."
Hắn ta hung ác nham hiểm nói.
Cơ Minh Lâu trúng độc, sau khi đánh xong một chưởng kia, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp tục vận công.
Độc Long lao thẳng về phía Cơ Minh Lâu mà đến, móc sắt hướng về con ngươi của Cơ Minh Lâu.
Cơ Minh Lâu không còn sức lực né tránh.
Đột nhiên, một con tuấn mã toàn thân đen thui nhanh như chớp từ bên cạnh vọt tới, đập mạnh vào Độc Long!
Mặc dù Độc Long không bị thương, nhưng vẫn bị văng ra một bên.
Cùng lúc đó, người hầu ném cho Vân Sương một thanh trường kiếm: "Vân cung chủ! Bắt lấy!"
Vân Sương nhận lấy trường kiếm, dáng người uy nghiêm, vạt áo tung bay, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng Cửu Thiên Huyền Nữ.
Hơi thở đáng sợ hợp nhất với thanh kiếm, chớp mắt xung quanh có một cổ áp lực đè nén.
Độc Long nhíu mày: "Làm sao có thể..."
Vân Sương kiếm khí bừng bừng, một chiêu chém về phía hắn tal
Độc Long áp chế khiếp sợ trong lòng, khinh thường hừ một tiếng: "Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng lúc này ngươi tuyệt không phải là đối thủ của ta!"
Hắn ta dùng móc sắt đón nhận kiếm của Vân Sương.
Nhưng khó tin đã xảy ra, trường kiếm của Vân Sương đã chặt đứt cánh tay sắt của hắn tai
Chưa dừng lại ở đó, Vân Sương một kiếm xuyên qua cánh tay trái của hắn tal
Sắc mặt Độc Long thay đổi.
Hắn ta hoàn toàn nổi giận, xuất một chưởng, đánh thật mạnh vào bả vai Vân Sương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận