Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2313: Con Gian Cua Trinh Tang 2

Chuong 2313: Con Gian Cua Trinh Tang 2Chuong 2313: Con Gian Cua Trinh Tang 2
Bà ta không phải người không biết tốt xấu.
"Con đến chỗ Tĩnh Ninh ăn vải đây!"
Công chúa Huệ An yên tâm thoải mái đến Khôn Ninh Cung ăn chực vải.
Chuyện Đại Chu lập thái tử rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.
Trình Tang và Tông Chính Huy không có ý định quấy nhiễu nội chính của Đại Chu, huống chỉ đây vốn dĩ chính là kết quả mà ba nhà Tần, Vệ, Tô tạo nên.
Tô Tiểu Tiểu dẫn theo Trình Tang, Tông Chính Huy đi xem cửa hàng của nàng và Nhị Cẩu.
Phù lang trung cùng Tôn chưởng quầy nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, kích động đến nỗi sắp khóc.
Tô Tiểu Tiểu nói với hai người bọn họ mẹ nàng là người của Trình gia, cũng giới thiệu với bọn họ ngoại tổ mẫu của mình và ——
"À, vị này chắc hẳn là ngoại tổ phụ của ngươi đúng không!" Tôn chưởng quỹ chắp tay: "Trình lão gia, hân hạnh, hân hạnh!"
Mẹ của đông gia là người của Trình gia, cha bà ấy chắc chắn là họ Trình rồi.
Tông Chính Huy mỉm cười: "Hân hạnh."
Phù đại nương chưa tới, bà ta đang ở nhà chăm sóc con dâu.
Tô Tiểu Tiểu mới biết trước khi Phù lang trung đến Thanh Châu đã thành thân, còn có con nữa.
Về sau phù thái y xảy ra chuyện, vợ hắn ta sợ bị liên lụy, ôm con bỏ trốn.
Sau này Phù lang trung đi khám bệnh cho một bệnh nhân, gặp được nàng ta đang làm vú già ở nhà đó, hai người mới nhận nhau.
Trong lòng Phù đại nương giận đứa con dâu này mang cháu trai trai đi mất.
Nhưng thấy nàng ta nhiều năm như vậy vì cháu trai mà không tái giá, một mình nuôi con khôn lớn, chịu nhiều cực khổ, lại không khỏi mềm lòng.
Người một nhà hóa giải hiềm khích lúc trước, lại hòa thuận như xưa.
Hai tháng trước, thê tử của Phù lang trung lại mang thai.
Tuổi tác không còn nhỏ nữa, mang thai rủi ro lớn, phù đại nương đích thân ở nhà chăm sóc.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Tôn chưởng quầy, ông thì sao?"
Tôn chưởng quỹ hắng giọng một cái: "Khu khụ, sắp rồi sắp rồi! Đến lúc đó mời ngươi uống rượu mừng!"
Cửa hàng của Nhị Cẩu là một cửa hàng bánh kẹo. Một mình Tôn chưởng quầy là chưởng quầy của hai nơi, đều kinh doanh rất tốt.
Tô Tiểu Tiểu hiếm khi tới một lần, các đại phu của Đệ Nhất Đường đều muốn thỉnh giáo y thuật của nàng.
Tô Tiểu Tiểu lo lắng sẽ lạnh nhạt với Trình Tang.
Tông Chính Huy dịu dàng nói: "Ngươi đi đi, ta cùng ngoại tổ mẫu của ngươi ra phố đi dọa."
Hai người đi tới con đường cái người đông như mắc cửi.
Trình Tang Đốn dừng lại một chút, nói: "Nam Cương chính vụ bận rộn, ngươi... Không cần như thế."
Tông Chính Huy cười cười: "Tang Tang đừng cảm thấy gánh nặng, ta đến Đại Chu thật ra cũng là vì chính ta. Bị giam trong lòng đất tối tăm không ánh mặt trời nhiêu năm, ta không muốn bị nhốt ở bất kỳ địa phương nào nữa. Hoàng cung sao lại không phải một cái lồng giam? Ta không còn ra ngoài giải sầu, chỉ sợ bản thân sẽ điên mất."
Trình Tang đang nghĩ ngợi xem nên trả lời như thế nào.
Tông Chính Huy đột nhiên chỉ về phía cửa hàng trang sức tử đối diện nói: "Lần trước không phải nói nàng muốn mua cho Tiểu Tiểu và các tẩu tẩu mấy thứ đồ trang sức sao? Đi xem thử?"
Trình Tang chậm rãi gật đầu: "Được."
Hai người bọn họ một người là đế vương, một người là gia chủ của đệ nhất thế gia, dung mạo khí độ đều hơn xa người thường.
Vừa tới cửa của cửa hàng, lập tức có một tên hầu cười ha ha tiến lên đón: "Lão gia, phu nhân, mời vào trong!"
Hai người mới vừa đi vào không bao lâu, lại hai vị khách từ ngoài tới.
Trình Tang chưa từng trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng chẳng biết tại sao, khi bà ấy vừa mới nhìn thấy hai người này, không hiểu tại sao lại có chút không vui.
Chưởng quây khách sáo chào hỏi: "Trần lão phu nhân, Trân phu nhân!"
"Bọn họ là ai?" Trình Tang hỏi tên hầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận