Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1200: Nhan Nhau 2

Chuong 1200: Nhan Nhau 2Chuong 1200: Nhan Nhau 2
Tần Thương Lan nhìn công đường đầu tiên rồi nói nhỏ với Tô Tiểu Tiểu: "Con và Vệ Đình đi vào trước đi, ta dẫn Lão Hầu tử... Khụ khụ, cậu tổ phụ của con quay về Hầu phủ rồi lại đến thăm con.”
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Vâng!"
Vệ Đình được A Trung và Tiểu Vi Tử dùng cáng mang vào y quán.
Bây giờ không phải là giả bộ bị thương nữa mà là thật sự bị thương rồi.
Tôn chưởng quây nhìn thấy Vệ Đình bị gói thành cái bánh chưng lớn, chỉ chừa đúng đôi mắt mà có chút không đành lòng nhìn hắn.
"Thảm quá thảm quá... Sao lại thành ra như thế này? Không phải gây ồn ào xảy ra án mạng đấy chứ? Ây da, tên tiểu Tô kia chẳng phải muốn thủ tiết hay sao? Sau này không ai thèm lấy thì phải làm thế nào?"
Ông ta vừa nói xong, khi quay đầu lại thì thấy một hàng dài đang xếp hàng ở cửa.
Người đứng đầu hàng cười ha hả chỉ vào mình: "Tôn chưởng quầy, người khám cho tôi có được không?”
Tôn chưởng quầy: "Cút!"
A Trung và Tiểu Vi Tử dẫn Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu vào trong phòng.
Hốc mắt Tiểu Vi Tử ửng đỏ: "Đại đông gia... cô gia hắn. -"
A Trung cắt ngang lời nàng ta: "Cô gia người hiền lành tự sẽ cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Tiểu Vi Tử vội vàng lau nước mắt.
A Trung lớn tuổi hơn hắn ta nên tình tình trâm ổn hơn, hắn ta nói với Tô Tiểu Tiểu: "Đông gia, chúng tôi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi chúng tôi một tiếng."
"Được." Tô Tiểu Tiểu nói.
Sau khi hai người họ rời đi thì Tô Tiểu Tiểu treo chiếc bình dịch truyền lên cho Vệ Đình.
Có người gõ cửa phòng.
"Vào đi." Tô Tiểu Tiểu nói.
Vệ Lục Lang bước vào.
Hắn ta đã thay bộ trang phục nhuốm màu ra và đã đeo mặt nạ trở lại.
Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không mà khí thế toàn thân hắn ta không giống như trước đây.
Giống như là... Xiêng xích nặng nề trong lòng đã được mở ra và đã buông bỏ xuống. Hắn ta không còn bị bao phủ bởi khói mù nữa mà đã đi dưới ánh mặt trời.
Hắn ta đi đến trước giường, nhìn Vệ Đình người quấn đầy băng vải với hơi thở yếu ớt, hắn ta mở lời hỏi: "Tiểu Thất đệ ấy..."
Tô Tiểu Tiểu điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt của bình dịch truyền: "Thương tích đã xử lý xong rồi, máu cũng đã ngừng chảy, nhưng cụ thể có thể tỉnh lại được hay không thì chỉ có thể nhìn vào vận may của chính chàng ấy mà thôi."
Nàng quay đầu nhìn Vệ Lục Lang: "Mạc Quy Viễn đã chết rồi sao?"
"Chết rồi." "Vệ Lục Lang nói: "Tự tay ta đã giết chết."
"Vậy thì tốt rồi." Tô Tiểu Tiểu gật đầu một cái.
Vệ Lục Lang thấy trên mặt nàng không cảm thấy quá ngạc nhiên thì không khỏi thắc mắc mà hỏi: 'Muội biết Mạc Quy Viễn sẽ đến tìm huynh sao? Tiểu Thất đã nhắc với muội rồi sao?"
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Chàng ấy không nhắc đến kế hoạch của chàng ấy với muội."
Nếu hắn nhắc đến, dựa trên sự hiểu biết của Vệ Đình vê nàng thì chắc chắn nàng sẽ bí mật theo hắn để giết Mạc Quy Viễn, hắn không muốn nàng mạo hiểm như vậy.
"Vậy muội...' Vệ Lục Lang không hiểu làm sao nàng có thể đoán được.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Lúc còn ở nông thôn, lúc sắp hết năm, có một lần tụi muội ở nhà làm đồ tết, Vệ Đình phụ trách cắt mì sợi. Chàng ấy cắt mỗi sợi mì đều đều tăm tắp, muội hỏi chàng ấy sao đao công lại tốt như vậy, chàng ấy nói là luyện tập. Nếu như là đâm trúng điểm yếu như lại chệch đi một tấc thiếu đi một phân thôi thì cũng không thể giết người được."
Vệ Đình biết chính xác cách để giết một người.
Chết giả không thể lừa được ánh mắt của hắn đâu.
Một người sau khi chết hẳn, thuốc cứu mạng có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không tài nào xoay chuyển trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận