Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1138: Bảo Vệ 2

Chương 1138: Bảo Vệ 2Chương 1138: Bảo Vệ 2
Cảnh Tuyên Đế hưởng thụ ngôi vị hoàng đế, đồng thời lại chán ghét chính mình vì ngôi vị hoàng đế không từ thủ đoạn kia, nhưng lại không muốn thừa nhận việc thật này, vì thế phóng đủ loại bất mãn của mình ở trên người một nhi tử giống mình nhất.
Thái Hậu thở dài một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa.
Từ Vĩnh Thọ Cung ra, Tô Tiểu Tiểu gặp được công chúa Huệ An cô đơn chiếc bóng ở một con đường cây xanh.
Nàng mặc cung trang xanh trắng đan xen, eo thon doanh doanh một bó, kéo búi tóc công chúa, hẳn là vừa rồi đã khóc, hốc mắt đỏ lên, bàn tay to khuôn mặt nhỏ thượng còn treo nước mắt.
Nàng ta như một đóa hải đường nở ở trong mưa, kiều diễm đến mức tận cùng, lại cũng yếu ớt đến mức tận cùng.
Tô Tiểu Tiểu dừng một chút, đi về phía nàng ta.
Công chúa Huệ An nhịn nước mắt, giờ khắc này rốt cuộc xoạch xoạch hạ xuống.
Không gào khóc, cảm giác rách nát lại ập vào trước mặt.
"Công chúa Huệ An." Tô Tiểu Tiểu mở miệng.
Công chúa Huệ An nức nở nói: "Bọn họ nói... Là tam ca ta khiến phụ hoàng bị bệnh..."
Công chúa Tĩnh Ninh không có ca ca đồng bào, nhưng bát tự trấn quốc trong người, nàng ấy như không cần vì ai lên làm tân quân mà phiền nhiễu, vận mệnh của công chúa Huệ An lại trói buộc với Tiêu Trọng Hoa ở bên nhau.
Có người sủng, nàng ta chính là công chúa vô ưu vô lự, một khi thất thế, at sẽ trở thành vật hi sinh của hoàng thất.
Nàng ta sẽ bị chỉ hôn cho bất kì một người nào có thể mang đến ích lợi cho hoàng thất, có lẽ là lão đầu tuổi già, cũng có lẽ là người goá thê cổ quái, thậm chí có thể hòa thân xa gả, cả đời không thể trở về cố thổ.
"Ta vừa mới đi gặp phụ hoàng... Bọn họ ngăn cản không cho ta đi vào... Ta muốn gặp tam ca... Mẫu phi cũng không cho ta đi..."
Nàng ta khóc như hoa lê dính hạt mưa: "Có phải phụ hoàng không cần ta và tam ca hay không....
"Sẽ không." Tô Tiểu Tiểu nói: "Phụ hoàng ngươi còn cần tam ca ngươi."
Có thích hay không không quan trọng, có giá trị là được.
Công chúa Huệ An thút tha thút thít nức nở nhìn vê phía Tô Tiểu Tiểu, khóc nức nở hỏi: "Sao ngươi biết? Hoàng tổ mẫu của ta nói với ngươi sao?"
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Thái Hậu nói với ta." "Vậy, kia hẳn là sự thật."
Nàng ta lau nước mắt, nâng cằm lên, trong khoảnh khắc khôi phục bộ dáng cao cao tại thượng: "Bản công chúa không thất sủng, về sau vẫn có thể bảo vệ ngươi!"
Dứt lời, nàng ra vươn tay ra với Tô Tiểu Tiểu: "Đỡ bản công chúa hồi Khải Tường Cung."
Vừa dứt lời, Đào Chi vội vàng di tới.
"Công chúa Tĩnh Ninh nói, công khóa gân đây ngài làm không được tốt, cần luyện thêm, ngài ở Khôn Ninh Cung đã nhiều ngày, khi nào luyện được công chúa vừa lòng, khi đó lại thả ngài về Khải Tường Cung."
Huệ An công chúa tức giận: "Này! Nàng muốn bắt nạt người như vậy sao! Tập luyện cả buổi sáng là đã cho nàng đủ mặt mũi, buổi tối còn phải luyện thêm? Ta không muốn đi".
Hoàng cung là nơi người ta nâng cao đạp thấp, những bi kịch liên quan đến việc đám mây rơi vào vũng bùn chỉ trong một đêm là điều thường xuyên xảy ra.
Nhàn phi nhìn thấy rõ ràng trên bàn thiếu mấy món đồ ăn, sắc mặt lạnh lùng: "Một đám cẩu nô tài hám lợi!".
Lưu Tam Đức hết đường xoay xở nói: "Trong cung có tin đồn, là Tam điện hạ mang theo Đại điện hạ và Nhị điện hạ tiến vào rừng đào, long nhan bệ hạ tức giận. Lần này Tam điện hạ... e rằng là lành ít dữ nhiều....
Nhàn phi nhìn xung quanh: “Huệ An dau? .
Một tiểu thái giám đi vào: "Nương nương, Huệ An công chúa bị Tĩnh Ninh công chúa kéo đến Khôn Ninh Cung để luyện tập bắn cung rồi. Nàng ta nói sẽ không cho công chúa trở vê cho đến khi luyện tập tốt.".
Nghe đến đó, Nhàn Phi thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận