Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1646: Niềm Vui Đêm Giao Thừa 2

Chương 1646: Niềm Vui Đêm Giao Thừa 2Chương 1646: Niềm Vui Đêm Giao Thừa 2
Không sai, nếu đánh bại được Bắc Yên thì năm nay hắn ta đã lập được chiến công thứ hai, lão nhị và lão tam còn có thể so sánh với mình sao?
Tiêu Độc Nghiệp càng nghĩ càng thấy khả thi: "Vậy quyết định như thế đi, Lãnh đại tướng quân, lão Hộ Quốc Công, các ngươi bàn bạc kế hoạch tác chiến. Trận chiến này chỉ cho phép thắng, không cho phép thua!"
Lãnh Quy biến sắc: "Điện hạ——"
"Rõ!"
Tần Thương Lan lớn tiếng đáp lại.
Lãnh Quỳ tức giận đến mí mắt giật giật.
"Điện hạ, ăn sủi cảo."
Người hầu bê bát sủi cảo hấp nóng hổi bước vào.
Tiêu Độc Nghiệp vừa uống một bát thuốc đắng, bụng đang cồn cào, nhìn thấy sủi cảo cũng không muốn ăn.
Người hầu cười nói: "Hôm nay là đêm giao thừa, ở bên ngoài không bằng ở trong cung, ngài chấp nhận ăn một chút."
Tiêu Độc Nghiệp giật mình.
Đang là đêm giao thừa.
Tần Thương Lan đưa Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch ra khỏi lều trại.
Bầu trời tuyết rơi dày đặc, Cảnh Dịch đốt lửa nhỏ bên cạnh để nướng khoai lang, Tô Mạch đi tới giúp hắn ta.
Tần Thương Lan cởi áo khoác trên vai, khoác lên người Tô Tiểu Tiểu: "Ngày mai chiến tranh sẽ bắt đầu."
"Lãnh Quỳ có làm hỏng việc không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Hắn ta không có lá gan này." Dù sao Tiêu Độc Nghiệp cũng ở đây, dù thế nào thì Lãnh Quy cũng không thể hại hắn ta, nếu không đến lúc bệ hạ truy cứu thì Lãnh Quỳ khó giữ được chức VỊ.
"Giết tướng trước trận chiến là điêu cấm ky đối với các chiến lược gia. Tổ phụ biết con đang nghĩ gì. Cuộc đời luôn có những bất đắc dĩ như này. Đây là chiến trường, tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng.
"Vâng." Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Tần Thương Lan võ vai nàng: "Trận trước chúng ta chiến đấu không tệ, nhưng ngày mai có lẽ sẽ khó khăn hơn một chút." Tô Tiểu Tiểu dừng một chút: "Con hiểu."
Dù là giết chết bọn tay sai của Lãnh gia hay tấn công binh lính của Bắc Yên thì chiến thắng đều là ngoài dự đoán, có một chút may mắn và thủ đoạn, tuy nhiên, Bắc Yên đã phải chịu hai thất bại liên tiếp nên nhất định sẽ có đê phòng, ngày mai mới thật sự là đại chiến.
Thao trường vang lên những tiếng cười náo nhiệt.
Đêm nay là đêm giao thừa, Tô Tiểu Tiểu cho quân Xích Ảnh nghỉ ngơi.
Ngụy Tấn kéo đám người Lý Đạt đốt vài đống lửa lớn trên sân thao trường, họ ăn sủi cảo và nướng khoai lang quanh đống lửa, vừa ăn vừa chơi đùa, có tung hứng ảo thuật, có chơi gánh xiếc, có đùa nghịch và thậm chí còn chơi dùng ngực đập tảng đá lớn.
Thao trường vô cùng náo nhiệt, thu hút cả quân của Lãnh Quy.
Khi Tô Tiểu Tiểu đi ngang qua, Trương Dũng vừa thể hiện xong một bài quyền, đám người vỗ tay, lớn tiếng khen hay.
Kỳ thật mọi người đều biết ngày mai sẽ chính thức khai chiến với Bắc Yên , có trong số đó sẽ có người vĩnh viễn ở lại trên chiến trường, bách tính sẽ không biết bọn họ là ai, không biết có người trẻ tuổi như vậy hy sinh tại chiến trường.
"Lão đại, ngồi xuống đi!"
Nguy Tấn nhường chỗ cho nàng, kéo Lý Đạt sang một bên: "Đi đi! Tiếp theo đến lượt ai?"
Không biết có phải Tô Tiểu Tiểu đến nên binh sĩ có chút ngượng ngùng hay không, trong lúc nhất thời không có người tiến lên, bầu không khí trở nên nguội lạnh.
Nguy Tấn xấu hổ đến mức nhấc chân.
Tô Tiểu Tiểu nhìn đống lửa cháy hừng hực trước mặt, chợt nhớ đến những ngày ở trại quân sự kiếp trước, nàng trâm giọng ngâm nga:
"Trong biển người bao la, ta là ai? Trong sóng xô xô bờ, tôi là ai...
"Không cần ngươi biết ta, không hy vọng ngươi biết ta, ta đem thanh xuân tan vào - tan vào tổ quốc sông quê -
"Núi biết ta - sông biết ta - sông núi không bao giờ quên - sẽ không quên ta -"
Những người lính bắt đầu hát theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận