Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1922: Vệ Thanh Tỉnh Day 1

Chương 1922: Vệ Thanh Tỉnh Day 1Chương 1922: Vệ Thanh Tỉnh Day 1
Mi Cơ đưa Trình Tang kéo đến.
Mới vừa đẩy cửa ra.
Trình Tang liền thấy một, hai, ba cái đầu đinh nhỏ ngốc ngốc.
Trình Tang: 0. 0
Ha ha ha ha ha ha ha, hạnh phúc không? bất ngờ không?
Trong lòng Mi Cơ lộp bộp một tiếng.
Xong rồi, lộ rồi.
Hình ảnh đứa trẻ này như thật, Trình Tang có thể bị kích thích đến phát bệnh hay không?
Trình Tang lang lặng mà nhìn chằm chằm ba cái đầu đinh nhỏ còn đang ngái ngủ, ánh mắt trở nên kích động.
Mi Cơ đỡ lấy cái trán.
Xong rồi xong rồi, thật sự xong rồi...
Trình Tang hơi ngiêng đầu: "Vi Vi cả đêm không về là do đi sinh con sao?"
"Phốc-"
Ba huynh đệ trong viện vừa uống xong một chén trà đã đồng thời quay qua một hướng mà phun ra.
"..." Ám vệ bị phun đầy mặt.
Mi Cơ ngơ ngác nhìn Trình Tang nhảy nhót tiến gần tới mép giường.
Tuy rằng tâm tình của bà sung sưởng nhảy nhót nhưng bước chân lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ là Tô Tiểu Tiểu đang ngủ say bị thức giấc.
Trước tiên bà sờ mặt của Tô Tiểu Tiểu, nói đặc biệt nhẹ nhàng: "Vi Vi vất vả rồi."
Bất chợt, bà ôm lấy ba cái đầu đinh nhỏ từng đứa một: "Cháu tôi, cháu tôi, cháu tôi!"
Tất cả đều là cháu của bài!
HU
Mi Cơ: Ách, cũng đúng đi?
Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ còn đang ngáp.
Không nhìn được, ai bảo ngày hôm qua chơi đã như vậy, bây giờ còn muốn ngủ.
Bọn nó nhìn mắt Trình Tang.
Không quen biết.
Bị Trình tang ôm đi. Cũng được.
Không ai nói tiếng nào, lại ngáp ngắn ngáp dài ngủ tiếp. ...
Buổi chiều Tô Tiểu Tiểu mới tỉnh lại.
Nghe thấy được tiếng ríu ra ríu rít từ trong viện hoà cùng với tiếng cười ha ha ha của Trình Tang.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là chắc bản thân nghe nhầm rồi.
Trình Tang đang ở Trình gia, ở đây lại không phải Trình gia.
Phản ứng thứ hai là: Chết rôi! Cả đêm không về, chắc Trình Tang lo lắng sắp xiu rồi!
Trình Tang có thể chịu được tới giới hạn của mình là cho nàng đi ra ngoài cả ngày nhưng ban đêm dù thế nào thì cũng phải trở vê, nếu không Trình Tang sẽ phát bệnh.
Nàng gấp gáp xốc chăn lên.
"Gấp cái gì?"
Vệ Đình nhàn nhạt nói.
Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn qua, phát hiện Vệ Đình đang ở trong phòng đang lật xem cuốn sách về quan hệ của Nam Cương.
Tấm rèm buông xuống, hắn chỉ thấp một ngọn đèn dầu.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn.
Góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh xảo, tổng thể không có gì để bắt bẻ mới có thể so kè với thứ ánh sáng đánh vào góc chết như thế này.
Tô Tiểu Tiểu bị nhăn sắc bạo kích một hồi, sau một lúc lâu mới khó khăn nói: "Cái kia ừm, ta phải về..."
"Tới bắt ta đi! Tới bắt ta đi!"
Là giọng của Trình Tang.
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu trở nên khiếp sợ.
Vệ Đình lạnh lùng mà kéo tấm màn ra, đẩy nàng ra gan cửa sổ.
Tô Tiểu Tiểu thấy được bọn nhóc đang vui đùa cùng Trình Tang.
"Sao Trình Tang lại ở đây?"
"Bà ấy tỉnh dậy không thấy nàng nên mới sốt ruột tìm đến đây."
A Mãn biết nàng ở đây, tìm tới cũng không có gì kỳ lạ.
Trình Tang chơi thật sự vui vẻ, Tô Tiểu Tiểu không có gì bận tâm.
"Nhị ca tỉnh chưa?" Nàng hỏi.
Vệ Đình chỉ chỉ vào hộp đồ ăn trên bàn: "Ăn chút đồ ăn vặt trước đi." Tô Tiểu Tiểu ăn một cái bánh chưng thịt nóng hổi, uống một chén táo đỏ hầm tuyết canh.
Đủ mặn đủ ngọt, ăn thoả mãn vô cùng.
Lúc sau hai người đi tới phòng Vệ Thanh.
Vệ Thanh đã tỉnh nửa canh giờ trước.
Vừa tỉnh lại đó nói bản thân đang đói bụng.
Việc này đã làm Lý Uyển cao hứng cực kỳ.
Phải biết rằng, Vệ Thanh đó giờ vẫn luôn ăn rất ít, dường như vẫn chưa bao giờ cảm nhận được đói bụng, ăn cái gì cũng không vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận