Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1147: Tieu Ho Nhan Cha 2

Chuong 1147: Tieu Ho Nhan Cha 2Chuong 1147: Tieu Ho Nhan Cha 2
Hắn ta đi lên phía trước, chỉ thấy một cung nữ miệng sùi bọt mép ngã trên mặt đất, mà ngồi xổm bên cạnh nàng ta là một Tiểu Đậu Đinh.
Tiểu Hổ: "Ngươi sao vậy? Ngươi tỉnh lại đi!"
Vốn dĩ là lúc cung nữ kia định tới bắt Tiểu Hổ, độc rắn trong cơ thể đúng lúc phát tác, lập tức ngã xuống đất không dậy được.
Tiểu Hổ lại không hiểu, cậu ta cho rằng nàng ta đang sinh bệnh, muốn gọi nàng ta dậy.
Hoàng cung nhiều người, nhưng con cái không nhiều, chẳng lẽ là gia quyến của ai?
Cảnh Tuyên Đế vẻ mặt hoài nghi đi tới.
Tiểu Hổ nhìn thấy cái bóng trên mặt đất, câm lấy con rắn nhỏ đứng lên, xoay người nhìn vê phía Cảnh Tuyên Đế.
Cảnh Tuyên Đế bị doạ sợ tới mức lảo đảo, ngã xuống đất.
"Be hạt"
"Be hạt"
Là Phúc công công cùng Đào Chi phát hiện chạy tới.
Đào Chi tiến đến hành lễ: "Công chúa, bệ hạ té xỉu rồi!"
Cảnh Tuyên Đế mơ mơ màng nhìn những gương mặt phía trên đầu, có Tĩnh Ninh, có Huệ An, cũng có đứa bé kia...
"Phụ hoàng!"
"Phụ hoàng!"
Tiểu Hổ nghiêng đầu: "Phòng cha có vị mặn?”
Thanh âm bên tai Cảnh Tuyên Đế dần dần biến mất, thế giới dường trở lên an tĩnh trong thoáng chốc, hắn ta thấy mọi người lo lắng gọi hắn ta, Tiểu Đậu Đinh tò mò nhìn hắn ta, dường như cũng gọi hắn cái gì đó...
Cảnh Tuyên Đế cũng không ngất xiu lâu.
Đến khi Thái hậu và Tư Không Vân nghe tin tới, hắn ta đã tỉnh lại.
Lần này nghiêm khắc mà nói, chỉ là nhất thời bị choáng váng, vẫn chưa hoàn toàn mất đi tri giác.
Công chúa Tĩnh Ninh đứng bên cạnh hắn ta thần sắc phức tạp, công chúa Huệ An, cùng với một Tiểu Đậu Đinh kháu khỉnh.
Chuyện sợ hãi nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Cảnh Tuyên Đế nhìn thấy Tiểu Hổ.
Bộ dạng Tiểu Hổ cùng Nam Dương Vương giống nhau như vậy, nói Cảnh Tuyên Đế không phát hiện ra chút gì là không có khả năng.
"Thân có tội!"
Tư Không Vân vén vạt áo quỳ xuống,Là thần mang người vào cung, không liên quan đến người khác!
Cảnh Tuyên Đế lấy ra một cái chày gỗ nhỏ, chính là cái dùng để gõ chiêng đồng nhỏ kia: "Hoá ra không phải là nhầm đan dược, là có người vô tình bò vào trong hộp. Nếu không phải nửa đường đứa bé tự mình bò ra, để trãm đụng phải, ngươi còn định giấu tram tới khi nào!"
Tư Không Vân toát mồ hôi lạnh ra.
Nam Dương vương là cấm ky của Cảnh Tuyên Đế, Cảnh Tuyên Đế muốn đại khai sát giới.
"Trạch nhi, con nghe mẫu hậu giải thích...' Thái hậu đã gọi cả nhũ danh của hắn ta.
Cảnh Tuyên Đế bi thương nhìn bà: "Thì ra mẫu hậu cũng biết? Nhi tử đã nói rồi, sao hôm nay mẫu hậu và giám chính đều kỳ lạ!"
Tư Không Vân nói: "Bệ hạ, tất cả đều là thần..."
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng ngắt lời hắn: "Ngươi còn biết mình là thần tử của traml Tư Không Vân ngươi thật to gan! Trẫm luôn bị ngươi che mắt chẳng biết gì, không biết mình vẫn còn có cốt nhục lưu lạc ở dân gian!"
Tư Không Vân dập đầu: "Thần cam nguyện chịu phạt... Chờ một chút."
Cốt nhục?
Cốt nhục gì?
Tiểu Hổ lộc cộc chạy tới: "Phụ hoàng, chày gỗ có thể cho con không?”
Hoàng hậu: 22”
Tư Không Van: 2
Cách đó không xa, Tô Tiểu Tiểu chạy tới Ngự Hoa Viên lảo đảo một cái.
Tiểu tử thúi, mới nửa ngày không gặp, ngươi tự nhận cho mình một người cha hoang?
Tư Không Vân bị đưa đến ngự thư phòng.
Lúc này hắn cũng không phải quỳ, dù sao bản thân từ một kẻ phản tặc biến thành trung thần tìm ra cốt nhục hoàng thất lưu lạc, thân thể cũng cứng rắn hẳn nha.
"Vô sỉ"
Cảnh Tuyên Đế vỗ một cái lên bàn.
Tốt lắm, vẫn phải sửa soạn cho tôn tử.
Tư Không Vân hơi khom người, thỉnh tội nói: "Bệ hạ thứ tội."
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nói: Tốt nhất là ngươi nên khai thật, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Từ đâu ngươi tìm được đứa nhỏ này?" Chương 144 ¡ Ieu HO Nhạn Cha < 只 Tư Không Vân há miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận