Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1513: Hi Nguyet Cho Phu Than 1

Chuong 1513: Hi Nguyet Cho Phu Than 1Chuong 1513: Hi Nguyet Cho Phu Than 1
Tái Hoa Đà dừng một chút, thấp giọng nói: "Người bệnh ghi chép trên bút ký kia ... Là nhi tử của ta. Ta du tẩu các quốc gia vì tìm dược cho hắn, chính là vì có thể chữa khỏi chứng hàn cho hắn, đáng tiếc hắn không thể chờ đến một ngày kia."
Mọi người tram mặc.
Tái Hoa Đà nói: "Dược liệu trên phương thuốc, ta đã tìm kiếm hơn phân nửa, đều có thể cho các ngươi, bốn vị dược còn lại, một là ở trong tay Phong Tiêu Nhiên, một ở trong phủ tam hoàng tử."
Mi Cơ từ cửa tiến vào, tức giận nói: "Dựa vào cái gì chúng ta tin tưởng ngươi? Không chừng là Phong Tiêu Nhiên phái ngươi tới giám thị chúng tar
Tái Hoa Đà bị Mị Cơ nghi ngờ cũng không tức giận, đại khái là quá nhiều kinh nghiệm, sớm đã nản lòng thoái chí với một ít việc.
Ông ta thấp giọng nói: 'Mạng của ta là tiên sinh cho, nếu không có tiên sinh, đời này ta đều sẽ bị nhốt ở trên đảo, ngay cả trở về thắp nén hương cho phần mộ nhi tử của mình đều không thể.
Ở trong lòng Mị Cơ, Gia Cát Thanh là người quan trọng nhất, là nàng ta không thể khinh nhờn, cũng là người những người còn lại không thể đi tổn thương, phàm là phản bội tiên sinh, nàng ta vĩnh viễn không cần tin tưởng người kia.
"Một lần bất trung, trăm lân không cần! Chuyện ma quỷ của ngươi một chữ ta cũng không cần tin!"
Dứt lời, nàng ta thở phì phì mà rời đi.
Trong phòng lâm vào trầm mặc.
Vệ Đình canh giữ ở trước giường Gia Cát Thanh, cảnh giác nhìn chằm chằm Tái Hoa Đà.
Hai người hiện trường tương đối bình tĩnh ngược lại là sát thủ và Tô Tiểu Tiểu.
Sát thủ là đã bình tĩnh lại, Tô Tiểu Tiểu vẫn chưa tiến vào trạng thái, nàng và Tái Hoa Đà phân biệt ngồi ở hai cái ghế trước giường, nàng xoay người lại, đối diện Tái Hoa Đà hỏi: "Có thể hỏi mấy người các ngươi... Đến tột cùng là quan hệ gì không?”
Trong chốc lát đảo a đảo, trong chốc lát lại Phong Tiêu Nhiên, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
Tái Hoa Đà bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Có chút chuyện thương tâm ta vốn không muốn nhắc đến, nhưng không nhắc tới các ngươi căn bản sẽ không tin ta."
Hai tay Tô Tiểu Tiểu ôm ngực, ý bảo ông ta ta tiếp tục nói.
Tái Hoa Đà nhớ lại nói: "Lúc nhi tử ta còn rất nhỏ, bởi vì một lần sai lâm của ta ngã vào hàn đàm, lúc sau nó nhiễm chứng hàn, cũng chính là hàn độc. Chính ta cũng là đại phu, đáng tiếc ta không giải được hàn độc trên người nó, ta dẫn theo nó tìm thay trị bệnh khắp nơi, trời xanh không phụ người có lòng, cũng thật để ta tìm được một phương thuốc, chỉ tiếc dược liệu trên phương thuốc vô cùng khó có thể gom đủ. Lần này ta và các ngươi giống nhau, trước tìm được nửa dược liệu trên phương thuốc, làm viên thuốc thứ nhất. Ở sau khi nhi tử ta uống thuốc vào, ta nghe được trên một hòn đảo Bắc Yến có dược liệu ta cần, ta lập tức dẫn theo nghiệt đồ kia lên đảo.
"Mới vừa lên đảo chúng ta đã lờ mờ nhận thấy được có chút không thích hợp, nhưng ta quá sốt ruột tìm dược thảo, để hắn ta đi canh thuyền, ta đi một chút sẽ về. Chờ ta trở lại bên bờ, hắn ta đã chuồn mất với thuyền hoa.
"Ta bị ác đồ trên đảo bắt lấy, trở thành khổ dịch, là tiên sinh đã cứu ta, dẫn ta ra đảo. Chờ khi ta về đến nhà, nhi tử đã qua đời, đồ vật của ta cũng bị nghiệt đồ kia cuốn lấy trống không. Nhi tử ta dùng thuốc một năm đến khi mất."
Tô Tiểu Tiểu chợt giác ngộ: "Nhưng ngươi vừa mới nói Gia Cát Thanh còn có nửa năm."
Tái Hoa Đà nhíu mày nói: "Tình huống của tiên sinh nghiêm trọng hơn nhi tử ta, dược hiệu chỉ có thể duy trì nửa năm”"
Bạn cần đăng nhập để bình luận