Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1128: Không Có Vàng 1

Chương 1128: Không Có Vàng 1Chương 1128: Không Có Vàng 1
Các đệ tử rối rít lắc đầu: "Không rõ ràng lắm."
Mạc Quy Viễn ngồi ở trong phòng, sờ nhẫn ngọc trên ngón cái, uống một ngụm trà: 'Một độc vật mà thôi, không có thì không có... Cũng không tính là chuyện gì lớn.'
Lại nói sau khi Cảnh Dịch đưa Tô Tiểu Tiểu về kinh thành, lập tức đi lối vào rừng đào Tiêu Trọng Hoa đóng giữ, lão hầu gia cũng ở đấy.
Tạm thời ông ấy không rõ ràng tình huống trong rừng đào lắm, hơi lo lắng cho mấy hài tử.
Cảnh Dịch mang đến tin tức mấy người bình an trở vê, lúc này lão hầu gia mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tô Thừa là Tiêu Trọng Hoa để vào, xem như đi đường sáng, tuy Tô Đại Nha là tự mình đi vào, nhưng nàng chỉ là tiểu nha đầu, không phải mệnh quan triều đình, cũng không trách nàng.
Duy nhất là Tô Mạch.
Tiêu Trọng Hoa trịnh trọng nói: "Lão hầu gia xin yên tâm, chúng ta chưa bao giờ gặp Tô đại công tử."
Lão hầu gia chắp tay: "Cảm ơn tam điện hạ."
Tiêu Trọng Hoa và Cảnh Dịch vào lều trại.
Hai người ngồi xuống, Trường Bình dâng nước trà lên.
Tiêu Trọng Hoa nghiêm mặt nói: Sao đệ lại ra? Có bị thương hay không?”
"Ta không bị thương." Cảnh Dịch nói trải qua trong rừng.
Trân đà chủ nói rừng đào không thể vào, Tiêu Trọng Hoa đã đoán được trong đó tất có đại hung hiểm, chỉ là cũng không dự đoán được lại là hung hiểm như thế.
Cảnh Dịch nói: "Nhị điện hạ dẫn đi người thiệt hại hau như không còn, tin tức của đại điện hạ không rõ, khi chúng ta và đại điện hạ tách ra, hắn ta và người Lãnh gia ở bên nhau, nhưng hiện tại sợ là cũng không dám nói.
Tiêu Trọng Hoa há miệng thở dốc: "Nàng..."
Cảnh Dịch nhìn Tiêu Trọng Hoa nói: "Nàng không có việc gì, đã trở về Khâm Thiên Giám."
Tiêu Trọng Hoa nâng chung trà lên, rũ mắt uống một ngụm, như không có việc gì mà cười nói: "Ta... Không phải hỏi cái này, chỉ là cảm khái lá gan nàng lớn. Các ngươi đều không có việc gì, ta an tâm rồi. Đúng rồi, Ô Mộc và Thanh Huyền đâu?"
Cảnh Dịch quật cường mà nhìn hắn ta: "Huynh chính là lo lắng cho nàng."
Tiêu Trọng Hoa: "Ta...'
Cảnh Dịch cắm đao: "Lo lăng cũng vô dụng, nàng lại không phải huynh."
Tiêu Trọng Hoa: Ngươi thật đúng là thân biểu đệ của ta. Tiêu Trọng Hoa tách đề tài ra: "De còn chưa nói Ô Mộc và Thanh Huyền đi đâu? Vì sao chỉ có đệ và Bạch Trạch ra?”
"Chúng ta tách ra đi."
Nói đến đây, Cảnh Dịch cũng không nhịn được tâm sinh lo lắng.
Rừng đào hung hiểm, bọn họ có thể ra là có thành phần của vận khí, cũng có thực lực thêm vào, trên người nàng có không ít bảo bối, giúp đại ân.
Có lẽ Ô Mộc và Thanh Huyền không may mắn như vậy.
Đang cân nhắc, Trường Bình ở cửa nói: "Ô Mộc đại nhân? Thanh Huyền đại nhân?"
Hai người đi vào, nhìn thấy Cảnh Dịch cũng ở đây, không khỏi vui mừng.
"Tiểu hầu gia, ngươi cũng ra?" Hai người trăm miệng một lời.
"Sao các ngươi ra được?" Cảnh Dịch hỏi.
Ô Mộc chà xát mặt chữ điền có chút đau nhức của mình, thở dài: "Sau khi lạc với tiểu hầu gia, ta và Thanh Huyền gặp phải Bạch Liên Giáo phục kích, lúc sau rơi vào một bay rập, bị Bạch Liên Giáo bắt. Nhưng rất kỳ quái chính là, cuối cùng bọn họ lại thả chúng ta."
Thanh Huyền bổ sung nói: "Phải nói, là giao chúng ta cho Vệ Đình."
Tiêu Trọng Hoa và Cảnh Dịch khó hiểu.
Thanh Huyền nhớ lại nói: 'Chúng ta ở chỗ cửa ra gặp được một người, nghi ngờ ông ta chính là giáo chủ Bạch Liên Giáo, hình như ông ta và Vệ Đình quen biết..."
Ô Mộc chần chờ nói: "Tam điện hạ, tiểu hầu gia, Quách Hoàn là Bạch Liên Giáo, nương hắn ta và nương Vệ Đình là biểu tỷ muội, có thể Vệ Đình cũng hay không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận