Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 536: Tố Cáo Sự Giả Dối 2

Chương 536: Tố Cáo Sự Giả Dối 2Chương 536: Tố Cáo Sự Giả Dối 2
Hắn ta học theo dáng vẻ của Vệ Đình, bẻ củi đặt vào trong bếp, đặt xong lấy kìm lửa đẩy.
Kết quả trong chốc lát, cháo trong nồi không có động tĩnh.
Tô Mạch buồn bực nói: "Chuyện gì xảy ra? Lửa cháy rất lớn..."
Vệ Đình không mặn không nhạt cầm lấy kìm lửa, đẩy từng đống củi ra: "Người phải rắn chắc, lửa phải rỗng ruột."
"Ngươi còn biết cái này?"
Tô Mạch cũng quá kinh ngạc.
Nghĩ đến cái gì, Tô Mạch một lời khó nói hết hỏi: "Ngươi sẽ không phải là dựa vào những này... Bản lĩnh... khiến thúc phụ cùng biểu muội ta vui lòng chứ?"
"Không có.' Vệ Đình dõng dạc nói: Ta dựa vào mặt."
Tô Mạch: '...'
Tô Mạch hôm nay tới là có chính sự, kết quả bị Vệ Đình một câu lẳng lơ làm cho thiếu chút nữa quên mình là làm gì.
Ba đứa nhỏ ăn mặc chỉnh tê đến hậu viện rửa mặt, ngửi thấy mùi thơm thuận tiện đi vào đi dạo một vòng.
Tô Mạch đã tới mấy lần, ba đứa nhỏ chỉ biết hắn ta, nhu thuận gọi một tiếng Tô thúc thúc.
Thấy không có gì ăn ngon, lại đát đát đát đi ra ngoài.
"Thật sự là nhi tử của ngươi?"
Tô Mạch hỏi Vệ Đình.
"Ừm." Vệ Đình thản nhiên đáp.
"Nương của đứa bé đâu?" Tô Mạch hỏi.
Hắn ta sẽ không cho phép một nữ nhân khác chạy ra tranh giành tình nhân cùng biểu muội.
Bất luận hắn ta đối với Tô Tiểu Tiểu có tình cảm hay không, đây đều là làm người thừa kế Tô gia, hẳn là đi bảo vệ tôn nghiêm Tô gia.
Ánh mắt Vệ Đình nhìn ra ngoài: "Này."
Tô Mạch theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn thấy chính là Tô Tiểu Tiểu đang chuẩn bị chậu rửa mặt nhỏ cho ba đứa con.
Ba đứa nhỏ chỉ lấy cái đầu nhỏ cọ xát không ngừng trên người nàng, dính đến không chịu được.
Tô Mạch hít sâu một hơi, người này không chịu nói.
Cũng được, hắn ta tự mình tra. Vệ Đình cả đêm không ngủ, đốt lửa xong liền trở về phòng ngủ bù.
Hắn có phòng riêng của mình, ngay sát vách Tô Tiểu Tiểu.
Tô Mạch liền nhìn không rõ, hai người này đến cùng -
Bên kia, Tân Thương Lan tỉnh lại.
Nguyên nhân ông ấy dùng canh an thần, cả đêm này ông ấy ngủ rất say, sau khi tỉnh lại cũng không đau, cũng không buồn nôn nữa.
Tố chất thân thể võ tướng thật sự là vượt qua thử thách, Tô Tiểu Tiểu thu huyết áp kế: "Ngươi có thể trở về."
A....
Tần Thương Lan không nỡ đi.
Nhưng sự việc vẫn chưa được giải quyết, ông ấy ở lại đây cũng chẳng giúp được gì.
Năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ông ấy nhất định phải điều tra rõ ràng.
"Ta có thể... đi thăm cha và đệ đệ ngươi trước được không?"
Tần Thương Lan chưa bao giờ có thời khắc hèn mọn như thế, làm như lo lắng bị từ chối, ông ấy lại bổ sung một câu: "Ta cái gì cũng sẽ không nói!"
Tô Tiểu Tiểu khép hòm thuốc lại: "Được."
Tần Thương Lan đi đến phòng Tô Thừa.
Hai cha con đang ngủ say, ngày thường nhìn hung dữ, tướng ngủ thành thật ngoài ý muốn.
Ánh mắt Tần Thương Lan sáng quắc nhìn hồi lâu, nhìn đến cổ họng đều trướng đau.
Tô Nhị Cẩu mơ mơ màng màng mở mắt, nửa mê nửa tỉnh hỏi: "Tỷ, là muốn bán bánh sao?"
Bán bánh...
Tôn tử ruột của ta... lại sống cuộc sống bán bánh ở nông thôn...
Tô Tiểu Tiểu đi đến: "Hôm nay không bán bánh, đệ ngủ đi."
"A, nếu bán thì gọi ta nhé." Tô Nhị Cẩu trở mình, lại choáng váng ngủ.
Tần Thương Lan lưng hướng cửa, hai tay đỡ lấy đùi, chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ.
Tô Tiểu Tiểu bỏ xiêm y vào ngăn tủ, nhìn Tân Thương Lan nói: "Bữa sáng xong rồi."
Tần Thương Lan đưa tay lau hốc mắt đỏ lên, hít mũi, ngữ khí như thường nói: "Biết rồi, ta lập tức tới đây.....
Tay nghề của Tô Tiểu Tiểu vô cùng tốt, tiện tay làm bánh bao bánh bao, so với trong cửa hàng bán còn thơm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận