Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1993: Giải Quyết, Phu Thê Đồng Tâm 3

Chương 1993: Giải Quyết, Phu Thê Đồng Tâm 3Chương 1993: Giải Quyết, Phu Thê Đồng Tâm 3
Tiêu Thuấn Dương bất đắc dĩ nói: "Trả Mi Cơ lại cho ta, ta sẽ đi!"
"Ngươi nằm mơ à!" Tô Tiểu Tiểu nghiêm giọng "Ta cảnh cáo ngươi, ta không còn là Hà Ngọc Oánh trước kia nữa, Mi Cơ cũng không còn là sư muội của ngươi, ngươi lại dám đến tìm ta và nàng ấy gây phiên phức, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là khó trêu chọc."
“Toàn thúc!"
"Tiểu tiểu thư." Toàn thúc đẩy cửa bước vào.
"Đem người này đuổi ra ngoài! Sau này hắn ta dám đến nữa thì gặp một lần đánh một lần!"
"Vâng!"
Ám vệ đi đến hòn giả sơn gặp Trình Liên, kể lại toàn bộ câu chuyện hắn ta nghe được.
Trình Liên không ngờ nha đầu đó đánh giá mình cao như vậy, còn nói mình nhìn một cái là đoán được tâm tư của tiểu tử này...
Nếu bà ta không nhìn thấu, chẳng phải là không có não sao?
Nha đầu này rốt cuộc là đang khen mình hay nói đểu mình vậy?
"Còn tưởng rằng cuối cùng cũng bắt được thóp nó, ai ngờ lại là Mi Cơ cái con hồ ly tinh kia chứ, thật xui xẻo..."
Trình Liên sắc mặt xám xịt rời đi.
Tô Tiểu Tiểu sau khi trở về viện tử.
Mi Cơ đi tới hỏi: "Sao rồi? Gia hỏa đó đi chưa?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đi rồi."
Mi Cơ liếc mắt quyến rũ nói: "Hắn thật sự có bản lĩnh, còn tìm được đến tận Trình gia, sớm biết như vậy thì giết hắn đi cho rồi!"
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục thu dọn đám thuốc phơi: "Giết không được, hắn ta đi cùng chúng ta, nếu thật sự chết, hoàng đế Cảnh Tuyên sẽ có lý do để trừng phạt Cẩn gia và Vệ gia."
Mi Cơ nói: "Đúng vậy, suýt nữa thì quên mất cẩu hoàng đế đó! Vẫn là Tây Tấn bệ hạ tốt, Mi Cơ thích Tây Tấn bệ hạ! Nhưng, chúng ta cứ để hắn đi như vậy à? Nếu hắn ta làm hỏng chuyện thì làm thế nào? Hắn cũng không giống Lương Vương biết lung lay. Hôm nay để hắn rời đi, qua mấy ngày nữa hắn ta tỉnh táo lại có thể lại đến gây rắc rối cho chúng ta nữa."
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Vậy thì đừng cho hắn cơ hội."
Mi Cơ hỏi: "Ngươi đã nghĩ xong nên làm thế nào chưa?"
Tô Tiểu Tiểu đưa cho Mi Cơ một mảnh giấy: "Đi đến ngõ Trường Lưu, đưa tờ giấy này cho Vệ Đình, nhớ đừng để bị theo dõi."
Mắt Mị Cơ sáng lên: "Được!" Mi Cơ dùng khinh công, lén lút rời Trình gia.
Mi Cơ không biết là, Tiêu Thuấn Dương vẫn chưa đi xa.
Trình gia chỉ có Mị Cơ và Trình Tô, nhóm người Vệ Đình bây giờ không biết đang ở đâu.
Lời Cẩn Tô, hắn ta chỉ tin có một nửa.
Hắn nhất định phải tìm được Vệ Đình.
Tận mắt nhìn thấy bọn họ đã tìm được Vệ Tư hay chưa, hay còn có kế hoạch khác.
Hắn suy đoán, Cẩn Tô nhất định sẽ liên lạc ngay với Vệ Đình, nói cho Vệ Đình biết mình đã đến, bảo Vệ Đình cẩn thận đề phòng.
Quả nhiên, Mi Cơ đi ra ngoài rồi.
Tiêu Thuấn Dương lặng lẽ theo sau.
Mặc dù Mi Cơ đã rất cẩn thận, nhưng khinh công của Tiêu Thuấn Dương là cao nhất trong mấy vị hoàng tử.
Theo sau Mị Cơ rất dễ dàng.
Mi Cơ đến ngõ Trường Lưu, đi vào trong viện tử.
"Vệ Đình! Tiểu Tiểu bảo ta đưa bức thư này cho ngươi!"
Vệ Đình đang dựng xích đu cho Vệ Hi Nguyệt.
Nghe vậy thì nhận lấy mảnh giấy từ chỗ Mị Cơ.
Đột nhiên tai hắn giật giật, thấp giọng nói: "Ngươi bị người khác theo dõi."
Mi Cơ giật mình: “Cái gì?"
Vệ Đình nhìn qua khe cửa, ra hiệu im lặng.
Mi Cơ im lặng ngay lập tức.
Vệ Đình nói: "Đã muộn như vậy rồi nàng ấy gọi ta đến Trình gia, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không, nàng ấy muốn gặp mặt nói với ta?"
Mi Cơ thập phần hợp tác nói: "Cái này... ngươi vẫn nên tự mình tới hỏi nàng ấy đi!"
Vệ Đình hướng phía sau viện hét lớn: "Gia Cát tiên sinh, ta ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở lại, ngươi không cần đợi ta đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận