Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1374: Đại Lão Ra Tay 1

Chương 1374: Đại Lão Ra Tay 1Chương 1374: Đại Lão Ra Tay 1
Nhưng nếu là trong đêm khuya ở trên con đường vắng ve thì lại khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Cổ Sư chau mày, đang định nói không cần lo cho hắn ta mà mau đi nhanh thì liền phát hiện hai tên cao thủ bên cạnh đã bất động.
Hai người họ giống như bị ai nhập mà ngơ ngác ngẩn người nhìn vê phương xa.
"Này, các ngươi —— "
Hắn nói được nửa chừng thì tiếng đàn đột nhiên thay đổi, một luồng hơi nóng xơ xác tiêu điều của ngày giữa hè bỗng thổi ập vào.
Hai tên cao thủ đột nhiên rút kiếm vắt bên hông, giống như phát điên mà chém đối phương điên cuồng.
Không được rồi, trúng chiêu!
Tiếng đàn này có thể đầu độc lòng người!
Tại sao nó lại có ảnh hưởng đến hắn ta, một là vì hắn ta là Cổ Sư nên trên người có chất độc, hai là hình như tiếng đàn này chỉ có hiệu quả với người có nội lực mà thôi.
Cổ Sư nhìn về phía phát ra tiếng đàn liền nhìn thấy ở cuối con đường có một chiếc xe ngựa không hề bình thường chút nào.
Tiếng đàn bắt nguồn từ đó.
Cổ Sư mở ra cổ nang, lấy ra mọt con cổ trùng.
Sau màn xe phát ra một giọng nói trong trẻo lạnh lùng của một nam nhân: "Lâu lắm rồi không có Cổ Sư đến tìm cái chết trước."
"Ngươi nói ai tìm chết hả? Ta thấy ngươi tuổi không lớn, nhưng khá là mạnh miệng!"
Khoan đã, hắn nhìn ra ông ta là cổ sư?
Đêm nay, từng đợt khiếp sợ cứ lần lượt kéo đến, khiến đầu óc của ông ta khó có thể suy nghĩ sáng suốt.
Cổ sư nhìn về phía xe ngựa bằng ánh mắt kỳ lạ, ghế ngoài trống rỗng, màn xe đã chắn mất tầm mắt của ông ta.
Kỳ lạ, kẻ đánh xe ngựa đâu?
Chẳng lẽ một cao thủ như vậy mà không có nỗi một kẻ đánh ngựa sao?
Hay là kẻ đánh ngựa đi trốn rồi? Để vào thời khắc quan trọng lập tức cho ông ta một đòn trí mạng?
Không đúng, là tiếng đàn!
Tiếng đàn thì chẳng phân biệt địch ta, ngoại trừ chính người đó là nhạc công, còn nếu không cho dù là cao thủ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Như vậy, càng tiện bề cho ông ta hạ cổ giết người!
"Hừ, tiếng đàn của ngươi đối với người khác thì hữu dụng nhưng đối với ta cũng chỉ vô dụng! Chịu chết đi!"
Bên trong xe, đầu ngón tay thon dài của nam tử đã móc dây đàn: "Ông chắc chắn chứ?"
Hắn ta vừa dứt lời, cổ sư đã bất ngờ phát hiện điều gì đó không ổn với cổ trùng trong tay của mình.
Nó vũng vẫy vài lần rồi đột nhiên bất động.
Nó đã chết!
Tiếng đàn vẫn còn tiếp tục, bầu không khí xơ xác tiêu điều lan tỏa khắp thành phố.
Tất cả cổ trùng troing túi cổ sư đều vùng vẫy không nằm yên, tiếng đàn này...
Hắn ta đang giết cổi
Cuối cùng thì hắn ta là ai?
Vì sao có thể dùng tiếng đàn giết cổ trùng?!
Thân thể cổ sư có tốt chức khác biệt với người thường, sỡ dĩ ông ta có thể mạnh mẽ là do ông ta đã luyện chế cổ, thông qua cổ trùng, ông ta có thể dễ dàng điều khiển bất cứ kẻ nào, vì vậy, ông ta không sợ tử sĩ, không sợ cao thủ, ngay cả thám báo của Từ Khánh mà ông ta cũng không khiếp sợ.
Chẳng qua ông ta không muốn đánh nhau với Từ Khánh thôi.
Thế nhưng ông ta chưa từng nghĩ, có một ngày ông ta có thể gặp được một nhạc công giết được cổ trùng!
Từng con cổ trùng của ông ta lần lượt chết hết.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu rõ bản thân không phải đối thủ của người này, ông ta muốn chạy trốn!
Trốn được càng xa càng tốt!
Đối phương có lẽ cũng giống ông ta, không phải là người tập võ có nội lực, nếu không tiếng đàn cũng sẽ có ảnh hưởng với ông ta.
Vậy thì ông ta có thể trốn thoát được.
Tiếng đàn ngừng, cả con phố đều rơi vào im lặng.
Cổ sư không những thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại còn cảm thấy tim mình nghẹn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận