Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2825: Cảnh Giới Tối Cao Của Tàn Bạo 3

Chương 2825: Cảnh Giới Tối Cao Của Tàn Bạo 3Chương 2825: Cảnh Giới Tối Cao Của Tàn Bạo 3
“Sau đó, ta nghe người kia hỏi đại ca rằng sẽ làm gì với bản đồ kho báu, đại ca nói đồ quan trọng như vậy đương nhiên là giữ cho mình rồi.
"Ta rất kinh hãi nên đã tạo ra động tĩnh, đại ca đuổi theo ta ra ngoài, lúc đó ta cải trang, đại ca chắc chắn không nhận ra ta... Thị vệ của ta cùng đại ca đã đấu với nhau. Trong lúc giao tranh, đại ca đã xé ra một phần bản đồ kho báu.”
Tạ Cẩn Niên không hề đề cập tới Hạ Hầu Tranh muốn giết người, nhưng mỗi chữ đều biểu đạt ý này.
Nói xong y dùng hai tay dâng mảnh bản đồ kho báu nhỏ cho Hạ Hầu Khanh.
Hạ Hầu Khanh cầm lấy bản đồ kho báu, nhìn Tạ Cẩn Niên thật sâu, không nói có tin hay không “Trước con lui về đi, chuyện này trước tiên không được đề cập với bất kỳ ai."
"Vâng."
Tạ Cẩn Niên cung kính đáp lại.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Hầu Khanh và Thường quản gia.
Thường quản gia đến cả thở mạng cũng không dám.
Hạ Hầu Tranh ném bản đồ kho báu lên bàn, hừ nói: "Không có đứa nào là không nham hiểm!"
Thành chủ đây là đang... nghi ngờ nhị công tử sao...
Nhị công tử đi bước cờ này không ổn rồi.
Một lần sơ sảy, hình ảnh vô tranh với đời mà y đã dày công xây dựng bao nhiêu năm trời đã bị hủy hoại.
Nhưng tại sao nhị công tử lại phải làm như vậy?
Chẳng lẽ có thâm ý khác?
Nửa đêm, Hạ Hầu Tranh cuối cùng cũng bỏ rơi được hai huynh đệ Diệp Tuân và trở về Thành chủ phủ.
"Lão nhị đã về chưa?" Hắn hỏi người thị vệ.
Thị vệ lắc đầu: "Nhị công tử đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở lại."
Lão nhị đi đâu?
Hạ Hầu Tranh cau mày nghi ngờ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn ta cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Dù đã che giấu đi dung mạo của mình nhưng lỡ như lão nhị vẫn nhận ra mình thì sao? Liệu y có quay lại và cáo trạng với nghĩa phụ không?
Nhưng lão nhị vẫn chưa về nên không có gì phải sợ cả.
"Đại công tử? Ngài mới vừa trở về à?"
Thường quản gia cầm đèn đi tới, nhìn chăm chăm một lúc, ngạc nhiên nói: "Ngài bị thương à? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vẻ mặt Hạ Hầu Tranh không thay đổi nói: 'Không có việc gì, trên đường gặp phải hai tên trộm, muộn như vậy rồi Thường quản gia dự định đi đâu vậy?”
Thường quản gia thở dài: "Ai, còn không phải là hai con phượng hoàng đó không chịu ăn sao? Thành chủ bảo ta đi Bách Hoa Cung hỏi xem nên cho bọn nó ăn như thế nào."
Nghĩa phụ lúc nào lại quan tâm đến mấy con chim vậy?
Lão nhị nuôi lớn như vậy, cũng không thấy nghĩa phụ liếc nhìn một cái.
Chỉ vì nó được Vân Lẫm chọn nên liền coi bọn chúng như báu vật.
Trong lòng Hạ Hầu Tranh lại bắt đầu cảm thấy ghen tị, nhưng trên mặt lại ôn hòa nói: "Đường đêm khó đi, Thường quản gia kêu phu xe đi xe ngựa chậm chút."
"Vâng." Thường quản gia mỉm cười đáp lại, sau đó nghĩ tới điều gì đó nói: "À, đúng rồi, thành chủ vừa mới rồi tìm đại công tử có chuyện”
Hạ Hầu Tranh mỉm cười nói: "Nghĩa phụ tìm ta có chuyện gì?"
Thường quản gia nói: "Hình như là có chuyện của nhị thái gia, viện của nhị thái gia bị phóng hỏa, cần phải sửa sang lại. Vốn ta muốn tìm nhị công tử, nhưng cả đêm không thấy nhị công tử đâu, không biết chạy đi đâu nữa? Lúc cần dùng người lại không thấy, thật là ... khụ khụ.'
Dường như nhận ra mình đã nói quá nhiều, Thường quản gia mỉm cười nói: "Ta đi trước."
Hạ Hầu Tranh gật đầu, đi đến bên chỗ Hạ Hầu Khanh.
Hạ Hầu Tranh hỏi về vết thương của hắn ta.
Câu trả lời của hắn ta vẫn giống như trước, chỉ nói hắn ta gặp phải hai tên trộm.
Hạ Hầu Khanh hỏi: "Vừa rồi ta không tìm thấy con. Con đi đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận