Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 710: Chong Lung Cho Nang 1

Chuong 710: Chong Lung Cho Nang 1Chuong 710: Chong Lung Cho Nang 1
Ý niệm mới vừa chợt lóe, một người không thu hút ở trong đám thiên kim chậm dãi đi ra: "Thái, Thái hoàng thái hậu, thần nữ... Có chuyện muốn nói."
"Ngươi là nhà ai?"
Lu gia.' Lư Dĩnh nói.
Thái giám tâm phúc bên cạnh phượng liễn nhỏ giọng nói: "Lư gia có hai vị thiên kim tham tuyển, một vị nguyên phối sinh ra, một thiếp thất sinh ra, vị này là thiếp thất."
Thái hoàng thái hậu nhàn nhạt giơ tay, thái giám tâm phúc khom người, lui về phía sau.
"Lư tiểu thư." Thái hoàng thái hậu nói: "Cứ nói đừng ngại."
Lư dĩnh cắn môi nói: "Lời nói của Lâm tiểu thư tổn thương Tô tiểu thư."
Lâm Như Nguyệt nhíu mày lại!
Lư Dĩnh cầm khăn, cho chính mình thêm can đảm, nói tiếp: "Lâm tiểu thư nói, Tô tiểu thư từ nhỏ tang mẫu, trưởng nữ tang mẫu, có nương sinh, không nuôi dưỡng... Thiếu giáo dưỡng!"
Lời này vừa nói ra, da đầu mọi người đều bắt đầu tê dại.
Xong rồi, thật xong rồi.
Mới vừa rồi vì sao các nàng không thay nha đầu kia nói chuyện, thật sự lại bảo vệ Lâm Như Nguyệt sao?
Là bởi vì... Các nàng không dám nói ra lời này!
Ai chẳng biết Thái hoàng thái hậu cũng là tuổi nhỏ tang mẫu, mười tuổi tang phụ, bất đắc dĩ mới đầu phục bà con xa Quách gia.
Lời Lâm Như Nguyệt mắng nha đầu kia, không phải cũng chọc trúng đau thương của Thái hoàng thái hậu sao?
Mọi người sợ hãi không thôi.
Bạch Hi Hòa vẫn chưa tức giận, giọng nói của bà ấy lạnh nhạt, giống như gió khe núi thổi tới: "Dạy ra nữ nhi như Lâm tiểu thư, Lâm thái úy thật là gia giáo."
Rõ ràng không mang theo bất luận kì tức giận gì, lại khiến trong lòng mọi người căng thẳng.
Rốt cuộc Lâm Như Nguyệt cũng ý thức được mình rơi vào chuyện này.
Nàng ta thật sự là nằm mơ cũng không dự đoán được mình sẽ chọc phải Thái hoàng thái hậu.
Trong nháy mắt, đầu óc nàng ta hiện lên vô số ý niệm, chẳng qua, so với tự cứu, nàng ta nghĩ càng nhiều như là sao chuyện lại phát triển tới một bước này.
Nàng không thiếu chèn ép nha đầu nông thôn kia ở cung học, đối phương cũng không để ý, nàng ta cũng càng thêm không kiêng nể gì. Nếu từ lúc bắt đầu nha đầu kia đại động can qua với nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ không đắc ý vênh váo như thế...
"Thái, Thái hoàng thái hậu...
Nàng ta cầu xin mà nhìn về phía nữ tử trên phượng liễn, chờ mong đối phương có thể nể tình Lâm gia tha thứ cho mình một lần.
Đáng tiếc phải khiến nàng ta thất vọng rồi.
Bạch Hi Hòa nhàn nhạt mở miệng: "Tiểu Doãn Tử."
Thái giám cạnh phượng liễn cúi người: "Nô tài ở đây."
Tô Tiểu Tiểu nhận ra hắn là thái giám lần trước ở trong vườn đào, cầm một quả đào làm hung khí, chắn ở trước mặt Thái hoàng thái hậu và giằng co với mình.
Thì ra tên Tiểu Doãn Tử.
Tiểu Doãn Tử nói: "Thái hoàng thái hậu có gì phân phó?”
"Ai gia nhớ rõ, Lâm tiểu thư là học sinh cung học?"
"Vâng." Tiểu Doãn Tử đáp.
Bạch Hi Hòa nói: "Nếu như thế, ai gia cũng không thể làm việc của người khác, ngươi đi cung học một chuyến, nói chuyện xảy ra hôm nay đúng sự thật, cung học xử trí như thế nào, không cân tới hỏi ai gia."
Lời này, bên ngoài là giao quyền xử trí cho cung học, nhưng vấn đề là, là Thái hoàng thái hậu tự mình ra mặt, đây xác định là không cần hỏi ý tứ?
Cả người Lâm Như Nguyệt đều luống cuống, nàng ta quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối đi về phía Bạch Hi Hòa: "Thái hoàng thái hậu... Thái hoàng thái hậu—ˆ
Sa mỏng của phượng liễn bị gió nhẹ nhẹ thổi bay, Bạch Hi Hòa ngồi quỳ ở trên đệm hương bô mềm mai vẻ mặt không có một tia động dung.
Tô Tiểu Tiểu yên lặng nhìn bà ấy, nghĩ tới ngày ấy ở ngoài cung, bộ dáng bà ấy đã chịu kinh hách.
Thật đúng là... Như hai người khác nhau.
Bạch Hi Hòa đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận