Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1743: Dieu Ke Tui Gam 1

Chuong 1743: Dieu Ke Tui Gam 1Chuong 1743: Dieu Ke Tui Gam 1
Thiếu nữ thấy có nhiều người nên nhân cơ hội này để lấy lại phân đất đã mất.
Nàng ta quất roi vào Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu lập tức đeo găng tay bạc vào, nắm lấy đuôi roi nhọn.
Những người đang xem đều hít một hơi.
Dám chạm vào roi gai mà không sợ bị lóc thịt?
Chẳng bao lâu sau, họ nhận ra rằng những lo lắng của họ là không cần thiết.
Tiểu Nha Đầu này, không biết đang đeo thứ gì trên tay nhưng lại nắm lấy nó mà không hề bị tổn thương qì.
"Ngươi——”"
Ánh mắt thiếu nữ rơi vào đôi găng tay bạc của Tô Tiểu Tiểu, lúc nàng ta đến Thiên Sơn cũng rất muốn hỏi, đôi găng tay này từ đâu đến? Tại sao nàng ta thậm chí không sợ chất độc của Tuyết Vực Thiên Ma chứ?
Phải hải biết rằng độc tính của Tuyết Vực Thiên Ma mạnh nhất khi vừa mới hái.
Cho dù có bao bọc hơn mười lớp vải dày thì vẫn sẽ bị độc tố tấn công.
"Ta muốn đồ của ngươi!"
"Ta nghĩ ngươi nên giữ thể diện của mình trước!"
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên giật roi, thiếu nữu hét lên và bị một lực mạnh kéo tới.
Tô Tiểu Tiểu nắm lấy vai nàng ta và xoay lại một vòng, một roi bóp cổ nàng ta.
May mà chỉ có đuôi roi là có gai, nếu không cổ họng nàng ta đã bị đâm thủng rồi.
Đúng lúc này, một bóng người khác từ phòng bên lao xuống, một chiêu đánh vào người Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình vẫn chưa ra tay, ánh mắt lạnh lùng, bước tới trước mặt Tô Tiểu Tiểu, không nói một lời, giơ bao kiếm ra một chiêu!
Bạn đã sẵn sàng chưa? Tôi sẽ bắt đầu cập nhật.
Sở dĩ không dùng tay là để đề phòng đối phương dùng độc.
Người đàn ông bị một bàn tay chặn lại, nhưng cũng không có lập tức thu tay lại, thực chất, đó chỉ chiêu nhằm đánh lạc hướng, mục đích thực sự của hắn ta là giải cứu con tin trong tay Tô Tiểu Tiểu.
Bàn tay còn lại của anh ta đã nắm lấy lưỡi dao và cắt đứt chiếc roi đang nhốt giam giữ thiếu nữ.
Sau đó hắn ta định chém vào cổ Tô Tiểu Tiểu. Vệ Đình lập tức chặn cổ tay hắn ta lại.
Hắn ta dùng tay kia kéo thiếu nữ lại, thi triển khinh công rồi kéo theo thiếu nữ cùng rời đi.
Người đã đi rất xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gam gu bất đắc dĩ của thiếu nữ: "Ta muốn giết cô ta! Ta muốn giết cô ta!"
Mọi người cảm thấy tiếc nuối, dù gì cũng là các cao thủ siêu cấp, vì vậy họ vẫn muốn xem thêm.
Đáng tiếc người đã rời đi, mọi người cũng đành phải giải tán.
Vệ Đình cam lấy nửa chiếc roi trong tay nàng và ném nó đi: "Nàng không bị thương chứ?"
"Không có. Lòng bàn tay người vừa rồi có độc." Tô Tiểu Tiểu ngửi thấy.
Kể từ khi mang thai, khứu giác của nàng cũng trở nên nhạy cảm hơn trước rất nhiều.
Chàng vẫn chưa chạm vào tay hắn ta đúng không?”
Vệ Đình nói: 'Không có.'
Trước khi lên đường, Lão Hầu gia đã nói với hắn rằng người Nam Cương rất giỏi độc dược nên khi giao chiến với người Nam Cương phải đặc biệt cẩn thận.
Hắn lấy khăn tay ra lau bao kiếm: "Đi thôi."
Hai người vào Cửa hàng vải Cẩm tú.
Chủ quán trọ không hề nói dối họ. Cửa hàng vải Cẩm tú quả thực là một cửa hàng vải nhỏ, kinh doanh ì ạch, nguyên liệu nhìn thoáng qua có thể thấy, số lượng ít, chất lượng lại không tốt.
Ngoài hai người họ ra, trong tiệm vải không có lấy một khách hàng nào cả.
Người chủ quán dường như không quan tâm đến việc kinh doanh cho lắm, khác đến cũng không ra đón tiếp mà chỉ tựa đầu vào tay và gõ bàn tính lên quầy.
Một người phục vụ bước tới, mỉm cười hỏi: "Hai vị khách muốn xem vật liệu gì?"
"Bọn ta không muốn xem vật liệu." Tô Tiểu Tiểu nói.
Người đó sửng sốt.
Tô Tiểu Tiểu đi tới quầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận