Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1080: Cao Thủ Thần Bí 2

Chương 1080: Cao Thủ Thần Bí 2Chương 1080: Cao Thủ Thần Bí 2
Tần Yên Nhiên lạnh lùng nói: "Nghĩ lại cái gì? Có phải ngươi không dám giết nàng ta hay không?”
"Không phải." Từ Khánh nói.
Tần Yên Nhiên siết chặt khăn: "Vậy chính ngươi không chịu nghe mệnh lệnh của ta? Phụ thân ta phái ngươi đến bên người ta bảo vệ ta, không phải bảo ngươi cãi lời mệnh lệnh của ta."
Từ Khánh do dự một chút, lời thấm thía nói: "Đại tiểu thư, ngươi và nàng ta nước giếng không phạm nước sông, không đáng đối nghịch với nàng ta."
Lời này của Từ Khánh phát ra từ phế phủ, nhưng mà một khi một người bị ghen ghét choáng váng đầu óc, vậy rốt cuộc không có lý trí tự hỏi.
"Nước sông không phạm nước giếng? Có phải ngươi đã quên nàng ta cướp đi thân phận của ta như thế nào hay không?"
"Kia vốn chính là nàng..."
"Đủ rồi! Không cần ngươi nhắc nhở! Ta biết nàng ta mới là thân tôn nữ của tổ phụ!"
Đại bá của ngươi... Từ Khánh nói ở trong lòng.
"Lúc trước không phải ngươi nói với ta, phải nỗ lực tranh thủ sao? Như thế nào hiện giờ ngươi lại là một lý do thoái thác khác.
Từ Khánh muốn nói lại thôi, do dự một lát, vẻ mặt phức tạp nói: "Đại tiểu thư, ta là tốt cho ngươi.'
"Đủ rồi! Những lời này ta nghe đến lỗ tai đều đã tê rân! Ngươi không dám di giết, ta đi! Ta tới giết"
Tần Yên Nhiên kích động nói xong, không màng xe ngựa đang chạy trên đường, cầm cung tiễn dự phòng bên trong xe, vén rèm lên đi ra ngoài.
Từ Khánh vội vươn một bàn tay ra chế trụ cổ tay trắng nõn của nàng ta, ngăn cản nàng ta nhảy xuống: "Từ từt"
Hắn ta chậm rãi buông cổ tay của nàng ta ra, lòng bàn tay tàn lưu nhiệt độ cơ thể của nàng ta: “Được, ta đi."
Tần Thương Lan dưỡng thương ở Khâm Thiên Giám, đây là chuyện mọi người đều biết.
Từ Khánh ngừng xe ngựa ở trên đường từ hoàng cung đến Khâm Thiên Giám nhất định phải đi qua ôm cây đợi thỏ.
Ước chừng mười lăm phút, xe ngựa Tô Tiểu Tiểu chậm rãi chạy tới.
Từ Khánh dùng khăn vải bịt kín mặt trước, rút trường kiếm ra chạy về phía xe ngựa.
Hắn ta vung kiếm chém về phía xa phul Tô Tiểu Tiểu ngồi ở bên trong xe ngựa ngủ bù cảm giác được một cổ sát khí khiếp người, nàng mở hai mắt, vén rèm lên, một chân đá cổ tay Từ Khánh!
Chuôi trường kiếm này vốn nên dừng ở trên người xa phu lại cứng rắn bị chặn lại.
Xa phu bị dọa chảy ra mồ hôi lạnh!
Tô Tiểu Tiểu nhảy xuống xe ngựa.
Từ Khánh lựa chọn địa điểm vô cùng có chú trọng, đã là đường nhất định phải đi qua, lại là nơi yên lặng, gần như không có người đi qua nơi này, vậy ý nghĩa, Tô Tiểu Tiểu kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Từ Khánh cũng không sợ xa phu đi báo quan, bởi vì ở trước khi quan sai tới, mình đã sớm giải quyết người.
Con ngựa chấn kinh, không chịu khống chế mà chạy nhanh về phía trước, xa phu cố gắng khống chế ngựa xe, nhưng căn bản chính là phí công.
"Tiểu thư —"
Đáy mắt Tô Tiểu Tiểu không kinh hoảng chút nào.
Nàng bình tĩnh nhìn về phía nam nhân che mặt này, vân đạm phong khinh nói: "Đừng che, biết là ngươi, Từ Khánh."
Đôi mắt Từ Khánh hơi híp lại.
"Tân Yên Nhiên phái ngươi tới?"
Ở cửa hoàng cung, ánh mắt oán độc kia của Tần Yên Nhiên, nàng cách thật xa cũng cảm nhận được.
Ghen ghét khiến người điên cuồng, đồng thời cũng khiến người xấu xí.
Nàng vốn không có ý gì với Tần Yên Nhiên, nhưng Tần Yên Nhiên năm lần bảy lượt nhảy nhót lại đây, nàng hơi phiền.
Đáy mắt nàng xẹt qua một tia lạnh lão: "Trực tiếp dùng đao."
Tô Mạch từng nói, thân phận thật sự của Từ Khánh là đao khách, trường kiếm chỉ là hắn ta che giấu mà thôi.
Từ Khánh nghiễm nhiên không để Tô Tiểu Tiểu vào mắt, chém một kiếm về phía Tô Tiểu Tiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận