Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 671: Đại Hổ Tri Kỷ 1

Chương 671: Đại Hổ Tri Kỷ 1Chương 671: Đại Hổ Tri Kỷ 1
Tần Thương Lan: Thật là đáng sợ, trong mắt nhỉ tử ta, ta còn không bằng một nữ tế trói tới.
Lão hầu gia: Cữu không bằng tế, mãng hán thở dài.
Tô Tiểu Tiểu rất vừa lòng.
Quả nhiên, yếu điểm tử huyệt của hai người, chính là phụ thân nàng.
Có một số việc là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, Tô Tiểu Tiểu đứng ở lập trường một người đứng xem, sẽ cảm thấy có lẽ chuyện không đơn giản như vậy.
Thí dụ như vì sao Võ An Quân phải tạo phản?
Nếu Nam Dương Vương còn sống, miễn cưỡng nói được, nhưng mà ở lúc Cảnh Tuyên Đế đăng cơ năm thứ bảy, Nam Dương Vương mưu đồ bí mật tạo phản bị phát hiện, đây là chính mình thân huynh đệ, nể tình Thái Hậu, Cảnh Tuyên Đế không công bố hành vi phạm tội của Nam Dương Vương cho thiên hạ, nhưng lại bí mật ban chết cả nhà Nam Dương Vương, tuyên bố với bên ngoài là bất hạnh nhiễm ôn dịch.
Chẳng lẽ là Võ An Quân muốn báo thù cho Nam Dương Vương?
Xem ra chuyện năm đó, còn phải đi tìm Vệ gia hỏi một câu.
“Gia gial"
"Gia gia gia gial
"Gia giat"
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng non nớt của ba tiểu đậu đinh, Tô Thừa đứng ở cửa đẩy hai vị đại lão vô tình sang bên cạnh, ném trường mâu, chạy tới ôm ba tiểu đậu đinh lên.
Tiểu Hổ bị kẹp ở bên trong, thè đầu lưỡi: "Muốn bẹp! Muốn bẹp!"
Tô Thừa buông ba tiểu gia hỏa xuống, ngồi xuống sờ đầu bọn họ: "Có nhớ gia gia hay không?”
"Co Đại Hổ ngoan ngoãn nói.
"Nhị Hổ cũng có!"
Tiểu Hổ vô cùng nghiêm túc mà vỗ bộ ngực: "Tiểu Hổ có nhất!"
"Ha hat"
Tô Thừa bị ba tiểu gia hỏa chọc cười.
Ông nhìn mọi nơi: "Phụ thân các ngươi đâu?"
Tiểu Hổ cáo trạng: "Ngủ nướng, Hắc thúc thúc đưa tới."
Úy Trì Tu ngoài trại nuôi ngựa: Ta chỉ là mặc y phục đen, không phải Hắc thúc thúc! Với ba tiểu gia hỏa đã đến, Tô Tiểu Tiểu cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng vốn tưởng rằng, đêm nay Vệ lão thái quân sẽ giữ bọn họ ở trong nhà qua đêm.
Trên thực tế, Vệ lão thái quân xác thật để lại, nhưng ba tiểu gia hỏa không đồng ý.
Lúc trước còn chơi đến tốt lành, trời tối sâm bắt đầu tìm Tô Tiểu Tiểu, Vệ Đình cũng không dỗ được.
Vệ lão thái quân không thể làm gì, chỉ đành phải để Úy Trì Tu và Phù Tô đưa người lại đây.
Nhiều ngày không gặp, ba đứa nhỏ cũng là rất nhớ Tô Thừa, ba người rúc vào trong lòng Tô Thừa, lại ngắn ngủi mà quên mất tìm mẫu thân.
Tiểu Hổ đẩy Đại Hổ: "Ngươi tránh ra một chút, để ta chen."
Đại Hổ không để ý đến cậu bé, trực tiếp đẩy cậu bé ra ngoài.
Đại Hổ không chủ động bắt nạt Tiểu Hổ, nhưng nếu Tiểu Hổ muốn bắt nạt cậu bé, vậy cũng là không có cửa.
Sức lực của Tiểu Hổ ở trước mặt Đại Hổ chính là đệ đệ.
Cố tình cậu bé không muốn thắng, mà tiện trêu chọc.
Hai tiểu gia hỏa lại bắt đầu đánh nhau.
"Được được được, gia gia đều ôm, đều ôm!"
Tô Thừa kịp thời ngăn hai người xung đột vũ lực lại.
Tô Thừa nhìn về phía Tiểu Hổ, bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi nói ngươi đánh không thắng, sao còn trêu chọc?”
Tiểu Hổ chống nạnh dậm chân: "Chờ ta trưởng thành, ta là có thể đánh thắng!"
Nhị Hổ nói: "Đệ lớn lên, Đại Hổ cũng lớn lên, đệ vẫn là đánh không lại hắn."
Đại Hổ gật đầu.
Tiểu Hổ thở phì phì, vươn cánh tay vẽ một vòng tròn lớn: "Ta, ta, ta lớn lên lớn hơn huynh ấy nhiều!"
Tính tình tiểu hài tử tới nhanh, đi cũng nhanh, hai người một giây trước còn đang đánh nhau, giây tiếp theo ngôi xổm bắt dế.
"Đại Hổ, đệ bắt không được." Tiểu Hổ rầu rĩ à nói.
"Cho đệ." Đại Hổ bắt được con to cho đệ đệ.
"Đệ cũng muốn.' Nhị Hổ nói.
Đại Hổ bắt đầu bắt dế cho bọn đệ đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận