Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1489: Chân Tướng Của Nhị Ca 1

Chương 1489: Chân Tướng Của Nhị Ca 1Chương 1489: Chân Tướng Của Nhị Ca 1
Hắn cứng ở tại chỗ, bằng vào bóng đêm bao phủ, che dấu hơi thở của mình, cũng đổi giọng nói, liều chết không nhận mà nói:
"Ngươi nhận sai người, ta không phải."
A Nguyên đi vào cửa, nhìn Vệ Đình trên giường nói: "Công tử, phu nhân ngươi tới tìm ngươi, ngươi nhanh trở về đi, đừng để cho phu nhân và ba hài tử lo lắng."
Vệ Đình bị một mũi tên bắn chết: "..."
Vệ Đình bất động thanh sắc mà ngồi thẳng người, bước chân dài, vượt qua Gia Cát Thanh đi xuống giường, vẻ mặt cao lãnh mà thay chính mình vãn hồi:
"Đầu nói ta phải đi vê, ngươi cứ lôi kéo ta đi, hiện tại tốt rồi, tức phụ ta tới tìm."
Không biết xấu hổ nhất Vệ gia... Vệ Tiểu Thất hoàn toàn xứng đáng.
Gia Cát Thanh lạnh căm căm mà nhìn hắn.
Vệ Đình ho nhẹ một tiếng, đôi tay đặt ở sau người, bước ở trong phòng vài bước, đứng ở giữa hai người, lên giọng mà nói:
"Giới thiệu cho các ngươi một chút, tức phụ nhi của ta Tần Tô, nhị ca ta... Vệ Thanh."
A Nguyên thức thời lui xuống.
Mi Cơ đứng ở trong viện, lấy sát thủ làm tấm chắn hình người, từ phía sau hắn ta dò ra đầu.
Trực giác nói cho nàng ta, trong phòng đang trình diễn một kịch tuồng, đều xuất sắc hơn bất kì một vở diễn gì ở diễn lâu.
Tô Tiểu Tiểu nhìn ve phía Vệ Đình, đôi mắt không thể tin tưởng: "Cho nên vừa rồi thật sự là chàng.”
Vệ Đình: Cái này không bỏ qua được có phải hay không? Sao lực chú ý của nàng còn không bị dời đi?
Tô Tiểu Tiểu không tiếc cười nhạo: "Ha ha."
Vệ Dinh:
Lúc này Tô Tiểu Tiểu mới dừng ánh mắt ở trên mặt Gia Cát Thanh: "Ta ở hoàng cung gặp qua ngươi, ngươi mang mặt nạ kia.'
Nàng chỉ chính là mặt nạ bạc trên gối đầu.
"Các nàng nói ngươi là Gia Cát Thanh, cho nên rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại thành Vệ Thanh?”
Vệ Đình vỗ bả vai nàng: "Nàng đừng hỏi, nhị ca ta hắn không muốn nói."
Gia Cát Thanh nói: “A Nguyên, đóng cửa lại." Vệ Đình sửng sốt.
Sao đột nhiên phải đóng cửa?
Từ từ, nhị ca huynh là muốn nói?
Ta giằng co lâu như vậy, ở trên sàn nhà lạnh như băng năm một canh giờ, dùng tới mười tám võ nghệ, một chữ huynh không thốt ra, một câu của tiểu khổng tước béo, huynh đã muốn nói?
Trong lòng Vệ Đình lại không cân bằng.
"Vâng, tiên sinh.'
A Nguyên canh giữ ở bên ngoài chậm rãi khép cửa phòng lại.
Mi Cơ cũng không nhìn thấy gì: 'A—"
Trong phòng, Tô Tiểu Tiểu đốt đèn sáng chút, dọn băng ghế ngồi ở trước giường, lại câm áo ngoài trên giường ném cho Vệ Đình.
"Mặc vào!"
Vệ Đình không tình nguyện mà mặc áo ngoài vào.
"Tiên sinh, ta đặt chậu than." A Nguyên ở bên ngoài nói.
"Tiến vào." Gia Cát Thanh nói.
A Nguyên buông chậu than, lại pha một ấm trà hoa mới lui ra.
Tô Tiểu Tiểu lấy ấm trà ra, ngửi ngửi hương khí phiêu tán ra là long nhãn và bách hợp, hỏi: "Giấc ngủ của ngươi không tốt?"
Gia Cát Thanh hơi có chút ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, nói: "Ngẫu nhiên."
Tô Tiểu Tiểu rót một ly trà long nhãn bách hợp nóng hôi hổi đưa cho hắn ta, cũng rót cho Vệ Đình một ly, nàng không khát, cũng không lạnh, không uống.
Vệ Đình dùng chân câu cái ghế lại đây, ngồi xuống ở bên người nàng: "Sao nàng lại tìm được đây?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngũ hổ nói chàng ở chỗ này."
Vệ Đình co rút khóe miệng, lại là tiểu anh vũ kim cương kia, trở về lại hâm nó!
Lúc này Tô Tiểu Tiểu bắt đầu nghiêm túc đánh giá Gia Cát Thanh, khuôn mặt của hắn ta cũng giống người Vệ gia, chỉ là độ tương tự không cao bằng Quỷ Phố và Vệ Đình, chắc là mặt mày hắn ta giống thân nương của hắn ta nhiều hơn.
Tuấn mỹ đã không đủ để hình dung hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận