Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 375: Phu Nhân Giàu Có 2

Chương 375: Phu Nhân Giàu Có 2Chương 375: Phu Nhân Giàu Có 2
Tô Tiểu Tiểu cam Dưỡng Sinh Hoàn rời đi.
Phù đại nương bắt đầu len lén tháo nẹp.
Tô Tiểu Tiểu vẫn chưa quay đầu lại, dường như sau ót nàng có mọc ra thêm một con mắt: "Ngươi dám tự tháo nẹp, ta liền nẹp bằng thạch cao cho ngươi!"
Phù đại nương: ”... II
Tiểu Tô gia.
Cả nhà đều biết chuyện Tô Tiểu Tiểu muốn lên phủ thành.
Tô Nhị Cau rất hưng phấn, lại có thể lên phủ thành, thật vuil
Tô lão có chút lo sợ bất an: "Con gái, chúng ta lần này không được đánh cướp Phủ Đài đại nhân..."
"Vâng, phụ thân!" Tô Tiểu Tiểu đáp ứng.
Chỉ nói không cướp Phủ Đài, chứ không nói là không cướp của người khác, đúng không?
Tô lão: Vì cái lông gì mà ta vẫn cảm thấy là lạ...
Cả nhà làm việc ở sân sau.
Vệ Đình trở vê phòng uống ngụm nước.
Úy Trì Tu lách mình mà vào.
"Đại nhân, cần thuộc hạ âm thầm đi theo bảo vệ không?”
"Không cần."
"Tại sao?"
"Ngươi thích gặp rắc rối sao?"
“Thuộc hạ không có!"
Vừa dứt lời, hậu viện truyên đến động tĩnh như sấm.
Bùm!
Lầu lừa mới làm của Lưu Bình bị sập.
Rầm rầm!
Đống củi mà Tô Nhị Cẩu vừa chất lên đã tan tành.
Phốc!
Là bếp lò trong bếp đột nhiên bốc cháy.
Tô Ngọc Nương đang thử nấu mì, chậu mì đột nhiên nổ tung, bột mì trắng bóng nhào vào mặt nàng ấy!
Tô Ngọc Nương bộc phát ra một tiếng rống sư tử xù lông: "Là ai làm!!!"
Úy Trì Tu: "...
Theo Tôn chưởng quầy dặn dò, thương vụ tiếp theo của nàng vẫn là thương vụ lớn, trước sau tổng cộng ba ngày, tế tổ một ngày, mở tiệc chiêu đãi khách một ngày, gia yến một ngày.
"Thanh danh của chúng ta không còn tốt như trước nữa, nếu không đừng nói là trăm lượng, cả ngàn lượng ta cũng đàm phán được."
Đây là nguyên văn lời Tôn chưởng quầy.
Nhưng ba trăm lượng quả thực đã rất mê người, không thể phủ nhận, năng lực tiếp đơn của Tôn chưởng quầy đúng là không có gì để sống mống chết.
Ban đêm, Tô Tiểu Tiểu ở đông phòng thu dọn đồ đạc.
Tô Ngọc Nương tới tìm nàng: "Ta muốn ra ngoài mấy ngày."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ngươi muốn đi làm gì?"
Tô Ngọc Nương nói: "Làm chút chuyện. Trước đó, ta muốn về lão Tô gia một chuyến, lấy đồ của ta về."
Tô Tiểu Tiểu hai tay ôm ngực: "Ngươi muốn lấy tiền riêng của ngươi sao? Ôi, ta muốn lên phủ thành, phải thu dọn đồ đạc, thật bận rộn."
Tô Ngọc Nương nói: 'Mười lượng!
Tô Tiểu Tiểu tức giận nói: "Ngươi coi ta là loại người gì?"
Tô Ngọc Nương: Vàng."
Tô Tiểu Tiểu xoa xoa bàn tay mập mạp: "A, vàng hay không vàng không sao cả, chủ yếu muốn đến nhà ngươi tản bộ."
Tô Tiểu Tiểu mang theo dao mổ heo cùng Tô Ngọc Nương trở về lão Tô gia.
Lão Tô gia hôm nay gặp Tô Ngọc Nương, quả thực giống như là thấy ma từ Quỷ Môn quan trở về, mà bên người ma quỷ còn đi theo một cái ngôi sao chổi xui xẻo.
Lão Tô gia thấy người tới là khoé miệng thình thịch nhảy dựng lên muốn chửi rủa, nhưng mà một đôi dao mổ lợn trong tay Tô Tiểu Tiểu kia giết lại khiến bọn họ một chữ cũng phun không ra.
Lão Tô gia cũng không biết Tô Ngọc Nương đến tột cùng có bao nhiêu tiền riêng, nếu là biết, bọn họ cũng sẽ không cầm một trăm lượng đi vu oan Tô Ngọc Nương.
Chỉ có thể nói rằng sự nghèo đói giới hạn trí tưởng tượng của họ.
Khi bọn họ nhìn thấy Tô Ngọc Nương từ trong khe tường móc ra một hộp vàng lớn, người của lão Tô gia nhất thời đều choáng váng. Tiền tài không động lòng người, là bởi vì số lượng không đủ.
Bọn họ vẫn cho rằng tiên của Tô Ngọc Nương là Trịnh gia cho, hòa ly với Trịnh gia, cũng có nghĩa là Tô Ngọc Nương hai bàn tay trắng.
Nếu sớm biết Tô Ngọc Nương có tiền như vậy, bọn họ nói cái gì cũng phải cung phụng nàng ấy!
Hối hận, thật con mẹ nó hối hận mài
Bạn cần đăng nhập để bình luận