Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 533: Goi Cha 2

Chuong 533: Goi Cha 2Chuong 533: Goi Cha 2
Tô Tiểu Tiểu hiểu được ông ấy muốn hỏi cái gì: "Bọn ho không biết, cha ta không nhớ rõ sự tình trước sáu tuổi, nhớ tới liền sẽ phát bệnh, loại kia rất thống khổ, tỉnh lại lại đã quên. Tại ta tìm được biện pháp trị liệu thích hợp trước, trước hết ngươi tốt nhất không nên đi kích thích ông ấy."
"Ta... ta biết rồi."
Tần Thương Lan gian nan đáp ứng.
Đáy lòng ông ấy dâng lên một cỗ tự trách rất mạnh.
Một hài tử sáu tuổi, trong một đêm mất đi hết thảy, từ Quốc Công phủ tiểu công tử biến thành nông thôn chăn trâu.
Ông ấy làm sao chịu đựng được?
Tim Tần Thương Lan đau đớn như lăng trì.
Cổ họng ông ấy sưng tấy: "May năm nay... khổ cho các ngươi rồi..."
Tô Tiểu Tiểu không nói nhiều nữa, mang theo hòm thuốc nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đúng rồi." Tần Thương Lan từ trong ngực lấy ra một tảng đá nhỏ: "Cái này, là của Nhị Hổ, cậu bé quên ở trên người ta."
Tô Tiểu Tiểu tiếp nhận tảng đá nhỏ ra khỏi phòng.
Tô Nhị Cẩu đi vào trong phòng ngủ của lão cha Tô, ba đứa nhỏ của nàng trong phòng, Vệ Đình cũng ở trong.
Ban ngày ba đứa nhỏ ngủ nhiều, lúc này không buồn ngủ, ở trên giường lộn nhào lăn vù vùi
"Nhị Hổ, hòn đá của con." Tô Tiểu Tiểu đưa hòn đá nhỏ cho cậu ta.
Nhị Hổ nói: "Ta tặng thái gia gia cao to."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ông ấy bảo ta trả lại cho con."
Nhị Hổ nghĩ nghĩ: "Được thôi."
Cậu ta vui vẻ nhận lấy hòn đá nhỏ!
Cậu ta quyết định lần sau có cơ hội, lại cho lão thái gia cao to một cái lớn!
Ba đứa nhỏ chỉ gọi là thái gia gia, cũng không phải biết được thân phận của Tần Thương Lan, Tô Thừa gia gia này làm sớm, ở nông thôn gặp phải bối phận cao hơn ông ấy, bọn nhỏ đều gọi là thái gia gia.
Lý lão đầu là Lý thái gia gia, thực ra là Quách thái gia gia.
Tần Thương Lan với điều kiện ngoại hình đặc biệt, thành công có được xưng hô dài nhất - thái gia gia cao to. ben giờ ngủ rồi." Vệ Đình nói với ba thằng nhóc.
Ba người không ngủ.
Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Đình: "Chàng ra ngoài một chút, ta có lời muốn nói với chàng."
Hai người đi tới ngoài cửa, khép hờ cửa phòng.
Mưa đã ngừng.
Trong không khí tràn ngập mùi nước mưa cùng bùn đất thảm thực vật hỗn tạp.
Tiểu béo Tô Tiểu Tiểu lấy tay gãi đầu: "Cái kia... Cha ta là ai, chàng nên biết."
"Tô Mạch từng nói." Gương mặt Vệ Đình rất bình tĩnh, giống như Tô Mạch nói qua, ở trong mắt hắn không đáng nhắc tới.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Sau đó, trong phòng Nhị Cẩu có một người đang nằm, là Tân Thương Lan.
Vệ Đình: ”...
Đáy mắt Vệ Đình hiện lên sát khí.
Tô Tiểu Tiểu không chớp mắt nhìn hắn, sát khí lớn như vậy, kết quả rất lớn nha.
"Chàng tức giận sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Không có..." Vệ Đình theo bản năng phản bác, dừng một chút, lại nói: "Ta không giận. Ân oán của thế hệ trước, không liên quan đến ta."
Tiểu nha đầu từ khi sinh ra đến bây giờ, chưa từng ăn qua một hạt gạo nào của phủ Trấn Bắc Hầu cùng phủ Hộ Quốc Công, ân oán hai nhà cùng nàng có quan hệ gì?
Tô Tiểu Tiểu ô một tiếng, nàng căn bản cũng không cảm thấy cùng mình có quan hệ quá lớn.
Nàng là một linh hồn cô đơn đến từ thế giới khác, nàng tiếp nhận lão cha Tô cùng Tô Nhị Cẩu, là bởi vì bọn họ là người sống nương tựa lẫn nhau.
Tần gia, Tô gia nếu là tốt, dệt hoa trên gấm. Nếu là không tốt, nàng không nhận cũng được.
Bất luận như thế nào, nàng sẽ chống đỡ cái nhà này.
Dưới bóng đêm, Tô Tiểu Tiểu lắng lặng nhìn hắn: "Ta có thể hỏi một chút, hai nhà Vệ gia với Tần Tô từ trước đến nay rốt cục có ân oán gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận