Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 496: Đại Hổ 1

Chương 496: Đại Hổ 1Chương 496: Đại Hổ 1
Vệ lão thái gọi thị vệ theo Vệ Đình trở ve qua hỏi chuyện: "Tiểu Thất thật sự không trêu ghẹo mấy nữ nhân bừa bãi ở bên ngoài đúng không?”
Am vệ nói: "Không có, thiếu gia rất quy củ, không bao giờ cho phép những kẻ không đứng đắn tiếp cận."
Vệ lão thái khá hài lòng.
Ám vệ nói: "Thiếu gia chỉ để một nữ nhân tiếp cận."
Vệ lão thái sững sờ: “Cái gì? Là nữ nhân nào?”
Ám Vệ sững sờ nói: "Thiếu gia không nói cho ngươi biết sao? Thiếu gia bị truy sát và bị thương nặng ở Thanh Châu, được cứu và phải ở rể."
Chu thị sửng sốt: "Ở rể?"
Am vệ khit khit mũi, đem những lời hắn nghe được từ Uất Trì Tu kể lại: "Thiếu gia ở rể, khá vui vẻ, ăn toàn là món ngon đến mức không muốn trở về."
Chu thị hít một ngụm khí lạnh.
Vệ Lão Thái đập mạnh cây gậy chống xuống đất: "Vệ Đình, đáng chết!"
Lúc này Tô Tiểu Tiểu vẫn chưa biết Vệ Đình đã bị bắt về Vệ gia.
Nàng một lần nữa bước vào hiệu thuốc.
Nàng suy đoán bởi vì mình đã chữa trị cho một bệnh nhân nguy kịch nên hiệu thuốc đến thưởng cho nàng.
Nàng rất mong chờ lần này sẽ là loại thuốc gì.
Tuy nhiên điều khiến nàng buồn bực là trên bàn trong phòng nghỉ căn bản không có thuốc hay sản phẩm chăm sóc sức khỏe nào, chỉ có một đôi găng tay bình thường đến không thể bình thường hơn.
Dày hơn găng tay làm bằng vải bông một chút, mỏng hơn so với găng tay cách nhiệt một chút, năm ngón tay rõ ràng.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Ban ngày ngủ nhiều nên ban đêm cũng không buôn ngủ lắm, vừa qua khỏi giờ dần ( từ 3 đến 5 giờ sáng) nàng đã dậy.
Tô Tiểu Tiểu nhìn găng tay bên gối, cười cười: "Đây là để ta dùng lúc nấu cơm sao? Sợ tay ta bị thương à?”"
Không cần làm điểm tâm, buổi sáng trở nên rất nhàn nhã.
Trước tiên nàng nhào bột, hấp một nồi bánh bao bằng bột mì trắng và bánh ngô bằng bột ngô, nướng hai củ khoai lang và luộc vài quả trứng. Bo đậu phộng và dầu mè mang theo từ quê gần như đã ăn hết trên đường đi, chút nữa nàng phải đi chợ mua một ít đậu phộng và hạt mè. ... Đợi Vệ Đình quay lại giã làm tương.
Khoai lang nướng gần như đã chín nên Tô Tiểu Tiểu dùng kẹp kéo nó ra khỏi bếp.
Trong lúc chờ khoai nguội, nàng đi quét dọn sân.
Chung Sơn lại tới đưa củi.
Chung Sơn muốn giúp quét sân, Tô Tiểu Tiểu thấy hắn ta đang định khom lưng bèn ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: "Không cần, ta tự mình làm."
Chung Sơn hơi sửng sốt, giống như cảm thấy rất kinh ngạc khi Tô Tiểu Tiểu có thể sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
Hắn ta không chỉ câm mà còn điếc, dù vậy hắn ta biết cách đọc khẩu hình, chỉ cần mọi người không gọi hắn ta từ phía sau thì sẽ không phát hiện ra hắn ta bị điếc.
Đối với việc sử dụng ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, thậm chí có rất ít người sử dụng nó với hắn ta.
Hắn ta cũng không dùng nó với người khác, khi cần trao đổi thì viết chữ.
Mặc dù đều là cách diễn đạt nhưng ngôn ngữ ký hiệu và chữ viết lại có ý nghĩa khác nhau, đặc biệt là đối với người câm điếc.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục sử dụng ngôn ngữ ký hiệu: 'Hôm qua ta đã làm một nồi điểm tâm, để lại hai hộp cho ngươi."
Khi Chung Sơn vẫn đang chìm đắm trong khiếp sợ Tô Tiểu Tiểu giao tiếp với hắn ta bằng ngôn ngữ ký hiệu thì Tô Tiểu Tiểu đã vào phòng để lấy điểm tâm.
Tô Tiểu Tiểu đưa chiếc hộp vào tay hắn ta, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: "Một hộp ngọt, một hộp mặn ngọt."
Khi Chung Sơn cầm theo đồ ăn ra khỏi sân, hốc mắt hắn ta có chút ươn ướt.
Tô Tiểu Tiểu đang ngồi trong bếp gặm khoai lang thì có một cái đầu tròn nhỏ thò vào.
"Đại Hổ?" Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc.
"Nương." Đại Hổ bước vào phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận