Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1420: Ba Đứa Nhỏ Tới 2

Chương 1420: Ba Đứa Nhỏ Tới 2Chương 1420: Ba Đứa Nhỏ Tới 2
Thái Hậu hỏi Nam Dương Vương nói: "Là như thế sao?"
Nam Dương Vương thầm siết chặt một cái tay khác, căng da đầu nói: "... Đúng."
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Thái Hậu, điện hạ có thể sống sót trở về là rất tốt, có chuyện gì ve sau lại chậm rãi nói."
Thái Hậu lau nước mắt: "Đúng đúng, tương lai còn dài, về sau lại nói! Ngươi ở chỗ này một đêm, mệt muốn chết rồi, trở về đi."
Tô Tiểu Tiểu cáo từ.
Vẻ mặt Nam Dương Vương buông lỏng, tiễn đi tiểu ôn thần, rốt cuộc ông ta có thể yên lặng một chút.
Thái Hậu nắm lấy tay ông ta, nín khóc cười: "Thịnh nhi, ai gia có bất ngờ cho con."
Dứt lời, bà ấy nhìn phía giường, vẫy tay: "Xuất hiện đi."
Một đứa, hai đứa, ba tiểu đậu đinh đáng yêu, rột rột nhảy ra.
Nhỏ nhất kia cầm theo kẻng đồng, treo kèn xô na, cõng nhị hồ.
Ba người nhảy lên giường, lập tức bắt đầu nhảy Discol
Nam Dương Vương hỏng mất: "... II"
Ngự Thư Phòng.
Cảnh Tuyên Đế lại truyền triệu Vệ Đình vào cung lần nữa.
"Trẫm triệu ngươi tới, là muốn hỏi ngươi có chứng cứ phạm tội của Nam Dương Vương không? Tram muốn cho Thái Hậu thấy rõ gương mặt thật của hắn."
Cảnh Tuyên Đế không thể mang Nam Dương Vương từ đi trong tay Thái Hậu, việc này ở bên trong dự kiến.
Vệ Đình lắc đầu: "Thật đáng tiếc, không có. Trừ phi Hách Liên Nghiệp nguyện ý ra mặt làm chứng, nhưng Hách Liên Nghiệp sẽ không làm chứng. Mặt khác còn có hai biện pháp, tìm ra di chiếu của tiên đế, hoặc là tìm ra danh sách ông ta cấu kết với quan viên.'...
Tô Tiểu Tiểu từ hoàng cung ra, ngồi trên xe ngựa hồi phủ.
Vệ Đình ngồi ở bên trong đọc sách.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống ở bên người hắn, đặt hòm thuốc ở trên bàn: "Cảnh Tuyên Đế bên kia thế nào?"
Vệ Đình nhàn nhạt nói: "Tất cả thuận lợi, không tố giác chuyện Nam Dương Vương đã từng cấu kết Vệ gia mưu phản, đây là ân điển với ta."
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi: "Thật biết lung lạc nhân tâm, là mười năm qua, chứng cứ phạm tội sớm không có đi. Ông ta đồng ý đi tìm danh sách?" "ừỪ"
"Để ông ta tìm trước, chúng ta nhìn chằm chằm ở phía sau." Tô Tiểu Tiểu dứt lời, duỗi người, nghĩ đến cái gì, lại nói: "Chỉ là, như vậy với Thái Hậu có thể quá tàn nhẫn hay không? Có phải hẳn là nói chân tướng cho bà ấy hay không?"
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Giữa tàn nhẫn và mạng sống phải chọn một cái, nếu ông ta đã chạy tới tương nhận với Thái Hậu, chính là tính toán lợi dụng Thái Hậu bảo vệ ông ta, nếu Thái Hậu biết chân tướng, không muốn bảo vệ, nàng cảm thấy ông ta có thể làm ra chuyện tổn thương Thái Hậu hay không?”
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Vậy cũng là, nói như vậy, cảm giác có lỗi trong lòng ta ít một chút."
Vệ Đình ngước mắt nhìn nàng: "Nàng cũng sẽ có cảm giác có lỗi?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chàng nói lời này, ta là người, lại không phải cục đá, các chàng có cảm xúc ta cũng có.'
Vệ Đình lật sách: "Nàng không cảm thấy lời này của bản thân có vấn đề sao? Cái gì mà nàng, lại cái gì mà chúng ta? Nàng như luôn thích tách chính mình với người khác ra, làm cho như là chúng ta không phải một loại người vậy."
Các ngươi là cổ nhân... Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc nói: "Ta và các chàng những nam nhân thúi này đương nhiên không phải một loại người!"
"Phải không?" Vệ Đình nghi ngờ mà nhìn nàng.
Tô Tiểu Tiểu quyết định không cãi nhau với hắn, cãi nhau nữa sẽ bị hắn moi ra hết: "Không nói nữa, sắp đến y quán rồi."
Vệ Đình không mặn không nhạt nói: "Lời còn chưa nói xong đã muốn đi?"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Còn có cái gì để nói?"
Vệ Đình cười nhạt: "Thì ra phu nhân vừa tân hôn với ta, đã không lời nào để nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận