Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 552: Tiểu Tiểu Ngược Tra 4

Chương 552: Tiểu Tiểu Ngược Tra 4Chương 552: Tiểu Tiểu Ngược Tra 4
Hai mắt Tần Triệt rưng rưng: "Phụ thân, thật sự không phải bọn con làm! Con thừa nhận, con đã giả mạo thân phận đệ đệ, con có nỗi khổ trong lòng. Chấp niệm lớn nhất đời này của nương chính là để cho con trở về bên cạnh phụ thân, trước khi lâm chung nương kéo tay con, nói bà ấy không thể ở bên cạnh con thêm được nữa, bà ấy bảo con cầm ngọc bội đến tìm phụ thân... dù là không làm con bà ấy cũng được, bà ấy không hy vọng nửa đời sau của con bơ vơ không nơi nương tựa...'
"Đúng, con đúng là đã cất giấu tâm tư... con đã làm càn nói dối, ... con đã giả mạo đệ đệ... nhưng con xin thề với trời! Từ trước đến nay con chưa bao giờ nghĩ đi hại bất kỳ ail Con tưởng rằng đệ đệ đã mất rồi! Con cũng là mấy ngày trước nhìn thấy một người tuổi tác xấp xỉ con ở kinh thành... dáng dấp cực kỳ giống phụ thân... con mới... con mới cả gan suy đoán... có lẽ đệ đệ vẫn còn sống trên đời..."
"Phụ thân! Người tin con đi! Con chưa từng hãm hại đệ đệ-”
Loảng xoảng.
Ngoài cửa có tiếng vật nặng gì đó đập lên cửa.
Trong đôi mắt Tần Thương Lan thoáng hiện ra tia cảnh giác: "Ai đấy!"
Kẽo kẹt-
Cửa mở ra.
Tô Mạch và Tô Tiểu Tiểu xuất hiện ở cửa.
Tô Mạch chấp tay hành lễ của vãn bối: "Cô tổ phụ."
Ánh mắt của Tần Thương Lan rơi lên người hai hài tử, nhất là lúc nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, đôi mắt ông ấy đã giảm đi một chút lạnh lùng.
Tần Triệt cực kỳ bất ngờ.
Tô Mạch... nha đầu đó...
Sao hai người này lại đến đây?
"Có thể, đi vào không?" Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu hỏi.
Tần Thương Lan gật đầu nặng nê.
Tô Tiểu Tiểu vừa đi, vừa nhìn bóng dáng của Tần Triệt nói: "0? Ngài ấy là ai vậy?"
Tần Triệt không muốn xấu hổ mất mặt trước mặt hai tiểu bối, hắn ta đỡ tay vịn ghế đứng dậy.
Nào ngờ người còn chưa đúng vững, Tô Tiểu Tiểu sợ hãi a lên một tiếng, dọa đến mức bước chân hắn ta lảo đảo, suýt chút nữa lại quỳ xuống đất!
"Là... là... là ngươi?"
Tô Tiểu Tiểu một tay che miệng lại, một ta chỉ vê hướng Tần Triệt, đầy vẻ hoảng sợ. Đầu óc Tần Triệt mơ hồ.
Tần Thương Lan chắp hai tay sau lưng, lông mày hoa râm nhíu lại: "Đại nha, sao thế?"
Tô Tiểu Tiểu không trả lời Tân Thương Lan ngay.
Nàng nhìn Tần Triệt chằm chằm, thân thể tròn trịa bắt đầu run rẩy, ánh mắt cũng càng ngày càng hoảng sợ.
Nàng lùi lại từng bước một, bả vai chạm vào mu bàn tay của Tân Thương Lan.
Nàng bỗng dưng xoay người lại, vẻ mặt sợ hãi nhào vào trong lòng Tần Thương Lan, nghẹn ngào khóc thút thít.
"Tổ phụ - con sợ -"
Nàng nhỏ tiếng khóc nức nở, không quên rút khăn tay mình ra.
Rút cả buổi vẫn không rút ra được.
Ơ... hình như quên mang rồi.
Nàng túm tay áo của Tần Thương Lan lên, để lau nước mắt không hề tồn tại của mình.
Tô Mạch dứt khoát không khoanh tay đứng nhìn.
Tần Thương Lan đắm chìm trong sự vui mừng to lớn khi cháu gái gọi tổ phụ, cả người nhẹ bãng.
Mãi đến khi Tô Tiểu Tiểu gào giọng khóc hu hu.
Tần Thương Lan giật mình, khôi phục tinh thần, vội vỗ về cháu gái tròn trịa trong lòng, hỏi: "Tổ phụ ở đây, đừng sợ... nói cho tổ phụ nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Tiểu Tiểu thút tha thút thít: "Con không dám nói..."
Tần Thương Lan nghiêm nghị nói: "Con nói đi, tổ phụ làm chủ cho conl"
Tô Tiểu Tiểu run lay bẩy đưa ngón tay ra, vô cùng sợ hãi chỉ về phía Tần Triệt: "Hắn!"
Tần Triệt sửng sốt.
Sắc mặt Tần Thương Lan trầm xuống: "Hắn đã ức hiếp con sao?"
"Dạ!" Tô Tiểu Tiểu cúi đầu líu ríu: "Han sai người ức hiếp cha con... chặn cha con trong ngõ hẻm... còn đập đòn gánh của bọn con... Lúc con đi tìm cha con... cả người ông ấy toàn là máu... hu hu hu -'
Bạn cần đăng nhập để bình luận