Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1428: Hoàn Toàn Bại Lộ 1

Chương 1428: Hoàn Toàn Bại Lộ 1Chương 1428: Hoàn Toàn Bại Lộ 1
Thái Hậu ngơ ngẩn mà nhìn Nam Dương Vương: "Thịnh nhi... Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Cảnh Tuyên Đế nhàn nhạt nói: "Đừng lại dùng trúng cổ tới qua loa lấy lệ, Tân Tô trị ngươi lâu như vậy, sớm nên chữa khỏi cho ngươi rồi."
Một đường lui cuối cùng của Nam Dương Vương cũng bị phá hỏng.
Cảnh Tuyên Đế có thể xử lý tất cả huynh đệ thủ túc thượng vị, không có bản lĩnh sao có thể?
"Người tới! Bắt lấy nghịch tặc này cho trẫm!"
Cùng với ông ta ra lệnh một tiếng, vài tên đại nội cao thủ chen chúc tới, xông về phía Nam Dương Vương bắt.
Nam Dương Vương và mấy người giao thủ.
Đại nội cao thủ hạ chiêu tàn nhẫn, Nam Dương Vương lại có thể đứng tại chỗ bất bại.
Cảnh Tuyên Đế nói: "Mẫu hậu, đại ca là thân nhi tử của người, đại ca có thân thủ tốt như vậy sao?"
Thái Hậu nói không ra lời.
Nam Dương Vương đoạt kiếm của một thị vệ.
Cảnh Tuyên Đế nói với Thái Hậu: "Mẫu hậu, đại ca là thuận tay trái, ông ta dùng chính là tay phải, thói quen của một người sao khác nhau như trời với đất, ngài có thể tưởng tượng là vì sao không?”
Thái Hậu nhìn đồ ăn trên bàn.
Kỳ thật không chỉ có là hôm nay, kỳ thật mỗi ngày đồ ăn đều không hợp ăn uống của ông ta.
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nói: "Ông ta căn bản không phải đại ca ta! Chỉ là một nam nhân lớn lên giống đại ca như đúc!"
"Không... Sẽ không...'
"Mẫu hậu không tin, trẫm chứng minh cho người xem."
Cảnh Tuyên Đế đột nhiên bắn một quả ám khí vê phía Nam Dương Vương!
Nam Dương Vương vung kiếm chém ám khí ra, nào biết lại gần là một chuỗi vòng tay, đá quý trên vòng tay phần phật lăn đầy đất.
Nam Dương Vương dẫm một chân lên, mí mắt cũng không chớp một cái.
Sắc mặt Thái Hậu hoàn toàn thay đổi, cổ họng bỗng nhiên trướng đau, trong đầu có tín ngưỡng gì đó ầm ầm sụp xuống:
"Đó là vòng tay của Mẫn nhi... Khi Mẫn nhi ba tuổi... Ngươi đưa cho nàng... Mỗi một viên đá quý đều là ngươi tự tay chọn..." Cảnh Tuyên Đế hung hăng mà chém một đao: "Đại ca sẽ ngay cả di vật của Mẫn nhi đều không quen biết sao?"
Nam Dương Vương không phải không quen biết, chỉ là không thèm để ý, đồ vật không thèm để ý sẽ khinh thường nhìn lại.
Ngày thường có lẽ có thể diễn diễn, trong lúc nguy cấp lại đều chỉ còn lại bản năng.
Thái Hậu lắc đầu nhìn ông ta, hốc mắt đỏ lên: "Ngươi không phải Thịnh nhi... Ngươi không phải Thịnh nhi..."
Càng ngày càng nhiều đại nội cao thủ chạy vào, võ công của Nam Dương Vương xuất sắc, nhưng cũng không chịu nổi loại cậy đông hiếp yếu này.
Dưới tình thế cấp bách, ông ta nhìn về phía Thái Hậu bên cạnh.
Ông ta uy hiếp Thái Hậu làm con tin.
Ông ta chỉ muốn con tin, không tính đả thương người, chỉ tiếc ông ta dẫm trúng một viên đá quý tròn xoe, lòng bàn chân trơn trượt, kiếm trong tay đâm về phía Thái Hậu.
Ông ta đột nhiên biến sắc.
Tất cả xảy ra quá nhanh, ông ta không kịp thu kiếm, Thái Hậu cũng không kịp né tránh.
Thái Hậu ngơ ngẩn mà nhìn thanh kiếm kia đâm về phía mình.
Roẹt ——
Lưỡi dao sắc bén đâm vào người.
Cảnh Tuyên Đế ngã xuống trước mặt Thái Hậu.
Một đại nội cao thủ xông tới, một chân đá văng Nam Dương Vương, kiếm trong ngực Cảnh Tuyên Đế cũng bị rút ra.
Máu tươi vay ra đầy đất.
Thái Hậu quỳ trên mặt đất, ôm Cảnh Tuyên Đế vào trong lòng, dùng tay che lại miệng vết thương máu phun như chú của ông ta, nức nở nói: "Hoàng đế... Hoàng đế... Vũ Nhi..."
Cảnh Tuyên Đế nhịn đau nhức, nở một nụ cười khổ: "Mẫu hậu rất nhiều năm... Không gọi nhi tử như vậy..."
Thái Hậu nức nở nói: "Ngươi đừng nói chuyện... Tuyên thái y — thái y —"
Phúc Đức Toàn vội vàng đi kêu thái y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận