Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1182: Giáo Chủ Xuất Hiện 2

Chương 1182: Giáo Chủ Xuất Hiện 2Chương 1182: Giáo Chủ Xuất Hiện 2
Rừng đào lớn như thế, bọn họ tìm thấy Mạt Quy Viễn trước, hay là trúng cơ quan trong rừng đào trước, có chút khó mà nói chính xác được.
Đặc biệt là vận may của người nào đó kém như vậy.
"Yên tâm, hắn ta sẽ chủ động đến tận cửa." Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Sao chàng lại biết?"
Vệ Đình nói: "Ta hiểu hắn ta. Hắn ta liên tiếp mất đi quân cờ, bây giờ, e là không ngồi yên được nữa rồi."
Ba người bước vào viện tử, người đầu tiên nhìn thấy là Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch đã phát hiện ra Vệ Đình và Lão Hầu gia rời đi trong đêm từ lâu rồi, thấy hai người họ trở vê, hắn ta không bất ngờ.
Mãi đến khi... hắn ta nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu.
Đáy mắt lạnh lùng của thiếu niên lập tức rực rỡ như ngân hà.
"Ngươi đến rồi?"
Hắn ta tiến lên trước, chủ động nhận lấy tay nải trong tay của Vệ Đình và Lão Hầu gia.
Không cần hỏi cũng biết, những thứ này là của nàng.
Vệ Đình nhíu mày: Gần đây tên tiểu tử này càng nhìn càng ngứa mắt rồi.
Tô Tiểu Tiểu đi vào phòng của Vệ Đình.
Cảnh Dịch chọc chọc bả vai nàng, cố ý nói: "Hắn là thị vệ, nam nữ thụ thụ bất thân."
Vệ Đình cong khoé môi, tiểu tử ngươi còn có thể không nhìn ra ta là ai sao?
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: "Không sao, ta hồng hạnh vượt tường."
Vệ Đình: "..." Bản thân còn có thể tự cắm sừng cho mình sao?
Sau khi hai người bước vào phòng.
Cảnh Dịch căm tức oán hận đứng ở cửa phòng.
Tiêu Trọng Hoa chậm rãi đi đến, đâm một dao: "Nàng cũng không phải là của ngươi."
Cảnh Dịch: "...'
Cảnh Dịch không có tình cảm nam nữ với Tô Tiểu Tiểu, nhưng cũng chính vì thế, mà càng kịch tính*.
抓马: là kiểu drama.
Dù sao, tướng công chỉ có một người, không có nhiều đối thủ cạnh tranh.
Ca ca, đệ đệ của Tô Tiểu Tiểu cộng lại có tất cả sáu người. Cảnh Dịch ngôi xổm dưới vách tường.
Ở một bên khác, Tu Nô bước vào một đường hầm dưới đất.
Một đệ tử bước đến nghênh đón: "Tu Nô đại nhân, giáo chủ đang đợi ngài."
Đây chính là chỗ lợi hại của Mạt Quy Viễn.
Trừ phi hắn ta bằng lòng, nếu không đến cả Tu Nô cũng không biết hắn ta đang ẩn náu ở đâu.
Đệ tử đưa Tu Nô đến một căn mật thất dưới đất.
Mạt Quy Viễn một đêm không ngủ, trên trán hiện rõ sự lo lắng và âm u.
"Ngươi quay về rồi."
Hắn ta nhìn Tu Nô nói.
Tu Nô gật nhẹ đầu.
"Mấy người các ngươi lui xuống." Mạt Quy Viễn nói.
Các đệ tử lui ra ngoài, chỉ còn lại Trương Phong canh giữ ở bên cạnh hắn ta.
Mạt Quy Viễn nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn: "Sao mà đi lâu vậy? Suýt nữa ta đã tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện rồi."
Chuyện tử sĩ có thời kỳ suy nhược, Mạt Quy Viễn biết điều đó, nếu không hắn ta sẽ không mời dược sư của Tây Tấn đến Bạch Liên Giáo, chính là để cho sau khi Tu Nô và người đấu nhau, bảo vệ Tu Nô vượt qua thời kì suy nhược một cách an toàn.
Đương nhiên, dựa vào cảnh giới võ công bây giờ của Tu Nô, có rất ít người có thể khiến hắn ta thật sự nghiêm túc, mấy cái thứ đánh đánh giết giết không đau không ngứa đó, sẽ không khiến hắn bước vào thời kỳ suy nhước.
Mạt Quy Viễn nói: "Xem ra mấy ngoại tôn đó của ta rất khó đối phó."
Tu Nô không nói gì.
Mạt Quy Viễn nói: "Di chữa thương đi."
Tu Nô quay người rời đi.
Mạt Quy Viễn lại lên tiếng: "Dược sư chết rồi."
Bước đi của Tu Nô ngừng lại một chút, tiếp tục cất bước đi ra.
Sau khi ve đến căn phòng nhỏ của bản thân, hắn ta nằm lên chiếc giường chiếc cứng rắn, trong đầu hiện lên bóng dáng của một con quỷ đáng sợ.
Người đó treo một cái chuông sắt bị ri bên hông, đã không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Vừa nát vừa cũ, vô cùng khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận