Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1310: Sức Mạnh Của Dược Su 2

Chương 1310: Sức Mạnh Của Dược Su 2Chương 1310: Sức Mạnh Của Dược Su 2
Tư Không Vân đưa hộp sắt cho Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu mở hộp ra, còn đẩy đẩy côn trùng nhỏ bên trong, côn trùng nhỏ không hề phản ứng.
Điều này chứng tỏ trong cơ thể nàng không có độc.
Tư Không Vân mê man: "Là độc tố công chúa Bắc Yên cho có vấn đề sao? Hay là ta không hạ độc thành công vậy?”
Tô Tiểu Tiểu cẩn thận nhớ lại một phen, chính nàng đúng là có xuất hiện những triệu chứng theo như lời Tư Không Vân nói kia, trừ chuyện nàng vận động buổi tối quá độ dẫn đến mệt mỏi, hẳn là nàng thực sự trúng độc.
Nàng lại nghĩ, hai ngày trước hình như mình đã vào hiệu thuốc.
Độc đã là độc vật, cũng là vật sống, hai thứ này đều không thể mang vào hiệu thuốc.
Hiệu thuốc mạnh mẽ "ném' độc tố từ trong thân thể nàng ra ngoài, mà một khi độc tố rời khỏi ký chủ, trừ phi tiến vào dụng cụ đặc thù, nếu không trong vòng vài hơi sẽ tử vong.
Ở điểm này, trên bản ghi chép của độc sư ở Tây Tấn đã từng đề cập tới.
Tư Không Vân thấm thía nói: "Lần đầu tiên ta hạ độc cho người ta, thủ pháp không thuần thục, là ta hạ sai cũng chưa biết chừng. Bắc Yên lúc này lại nghiêm túc mời một vị cổ sư tới, hắn ta hẳn là sẽ không lộ diện, chỉ trốn ở chỗ tối hành động. Các ngươi cẩn thận một chút, nếu hắn hạ độc cho các ngươi, hắn ta tuyệt đối sẽ không thất thủ!”
"Độc có thể giết người và chỉ là thứ vô hình, ngay cả tử sĩ Tây Tấn cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc cổ sư, ta khuyên các ngươi, gặp được cổ sư, có bao xa thì chạy bấy xa, ngàn vạn lần đừng để hắn ta đến gần!"
Từ phủ Hộ Quốc Công đi ra, hai người ngồi lên xe ngựa trở vê.
Vệ Đình rất trâm mặc.
Tô Tiểu Tiểu xê dịch bên cạnh hắn, đưa tay cho hắn: "Cho chàng."
Vệ Đình cổ quái hỏi: "Làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Nhìn chàng khổ sở nên ta cho chàng mượn một chút."
Vệ Đình dừng một chút: 'Lần trước không phải nói mỏi tay sao?"
Tô Tiểu Tiểu nháy mắt xù lông: "Là mượn chàng dắt một chút!"
Vệ Đình cười ha hả nói: "Nàng phản ứng nhanh như vậy, chẳng lẽ không phải có cùng suy nghĩ với ta sao?"
"Ta..." Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, tốt xấu gì dù sao nàng cũng đã xem người ta làm ảo thuật bằng bài tú lơ khơ rồi, loại chuyện này, trong nháy mắt có thể hiểu được sao?
"Ta không buồn." Vệ Đình nói. Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Vậy sao chàng vẫn không nói lời nào?"
Vệ Đình ngưng mắt nói: "Ta đang suy nghĩ xem lời Tư Không Vân nói rốt cuộc là thật hay giả."
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía hắn: "Có liên quan đến Hách Liên Nghiệp?”
"Ừ." Vệ Đình gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu nhớ lại nói: "Loi Tư Không Vân nói ra hôm nay, hẳn là cũng không nói dối, nhưng, tin tức ông ta nhận được có sai hay không thì không biết được."
Nhỡ sư thái Huệ Giác lừa gạt Tư Không Vân thì sao?
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Ở Bắc Yên sớm có tin đồn, Hách Liên Nghiệp không phải con ruột của Hách Liên gia chủ, mà là con riêng ôm từ bên ngoài về, Hách Liên Nghiệp khi còn bé sống rất thê thảm, thậm chí ngay cả hạ nhân trong phủ cũng có thể khi nhục hắn ta, mãi cho đến khi Hách Liên gia chủ phát hiện thiên phú học võ của hắn ta, lúc này mới dốc lòng bồi dưỡng hắn ta.”
"Ông ta và cha chàng, ai lớn hơn?"
"Ông ta." Vệ Đình bổ sung: "Lớn hơn một tháng."
Biết người biết ta bách chiến bách thắng, Hách Liên Nghiệp giết tổ phụ hắn, mưu hại phụ mẫu hắn, hắn điều tra rõ ràng ngọn nguồn của Hách Liên Nghiệp, ngay cả ngày sinh bát tự cũng không buông tha.
Nếu đây là sự thật, Hách Liên Nghiệp chính là trưởng tử của Vũ An Quân, nhưng Vũ An Quân không cần hắn ta, sư thái Huệ Giác "bị buộc bất đắc dĩ" đưa hắn ta đi... Sau khi hắn ta biết được chân tướng, quyết định trở về báo thù Vệ gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận