Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 131: Một Chỗ 1

Chương 131: Một Chỗ 1Chương 131: Một Chỗ 1
Mặt khác, thịt chân giò trong nồi cũng nấu xong nàng vớt ra đặt ở trên cái thớt, rút chày cán bột trong tủ chén ra.
Đương Vệ Đình chống quải trượng đi vào nhà bếp, thấy một màn chính là nha đầu béo nào đó vẻ mặt nghiêm túc cán thịt.
Từng thấy cán bột, từng thấy cán vỏ sủi cảo, thấy người cán thịt...... Thật sự là đại cô nương lên kiệu hoa — Vẫn là lân đầu tiên.
“A? Ngươi không ngủ sao?”
Tô Tiểu Tiểu lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Đình đứng ở cửa.
Vệ Đình không dấu vết mà thu lai vẻ mặt, chống quải trượng đi vào: "Bụng hơi đói."
Tô Tiểu Tiểu a một tiếng, không nghi ngờ hắn: "Ngươi tới vừa lúc, giúp ta thêm chút củi."
Vốn tưởng rằng dựa theo tính cách của gia hỏa này, nhất định sẽ khinh thường nhìn lại mà từ chối nàng, chưa từng nói chuyện, hắn yên lặng ngồi xuống ở băng ghế trước lòng bếp.
Hắn đặt quải trượng ở một bên, từ sau người lấy củi đốt, thả từng cây xuống.
Tô Tiểu Tiểu ngoài ý muốn nhướng mày: "Buổi tối hôm nay nghe lời như vậy."
Vệ Đình hỏi: "Có đồ ăn không?"
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục cán thịt: "Có, nhưng ngươi phải đợi một lát, ta còn chưa làm xong."
Vệ Đình bắt đầu chờ đợi dài dòng.
Tô Tiểu Tiểu cán thịt nạc nấu tốt từng mảnh, sau đó xé thành thịt vụn.
Vệ Đình cổ quái mà nhìn nàng.
Nàng không chỉ có được y thuật hắn chưa từng nghe thấy, cũng thường xuyên mân mê ra một ít thức ăn và điểm tâm hắn chưa bao giờ ăn.
Tám phần là đa dạng mới, cũng không biết là hương vị gì.
Ngày thường hắn chỉ là ăn, lần đầu tiên chính thức nhìn nàng làm.
Bộ dáng nàng làm thức ăn cũng rất nghiêm túc, nhưng lại không giống khi nghiêm túc làm nghề y.
"Ngươi rất thích nấu ăn?"
"Bởi vì rất giải stress."
Nói gì vậy?
Đúng vậy, trong miệng nữ nhân này còn thường xuyên nhảy ra một ít từ hắn nghe không hiểu.
Tô Tiểu Tiểu xé xong thịt để vào trong nồi thêm muối, đường và một chút nước tương xào, xào đến trạng thái xoã tung ra.
"Ngươi nếm thử xem."
Nàng đưa đĩa tới trước mặt Vệ Đình.
"Chiếc đũa." Vệ Đình nói.
"Chú trọng!" Tô Tiểu Tiểu bĩu môi, xoay người lấy một bộ đũa sạch sẽ từ tủ chén đưa cho hắn.
Vệ Đình kẹp lên một nam thịt vụn, thong thả ung dung nếm một miếng.
"Hương vị như thế nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi hắn.
Hắn tinh tế nhấm nuốt, trong miệng có vị ngọt, bột, không tính bóng dầu nhuận, nhưng cũng không khô, không thể nói cụ thể là vị gì, nhưng hương vị vô cùng mới mẻ độc đáo.
Hắn nhịn không được lại nếm một miếng, lại là càng nhai càng thơm.
"Đây là cái gì?" Hắn hỏi.
"Chà bông!" Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Thế nào? Hương vị không tồi chứ?”
"Còn được. Vệ Đình lạnh nhạt nói.
Sớm đoán được gia hỏa này sẽ hất nàng bát nước lạnh, Tô Tiểu Tiểu căn bản là đã quen, hừ một tiếng, lấy một đĩa chà bông trở về.
Vệ Đình vươn chiếc đũa vào khoảng không.
Tô Tiểu Tiểu ôm di nhướng mày với người nào đó nói: "Ngươi nói câu ăn rất ngon, ta sẽ cho ngươi!"
Mặt Vệ Đình không biểu tình nói: "Ấu trĩ!"
"Hừ!" Tô Tiểu Tiểu ngạo kiêu mà lắc đầu, đặt chà bông xuống, bê một chén nhân hạt dẻ ra.
Chén hạt dẻ này là mới vừa rồi Tiểu Ngô thị ở chỗ tị nạn làm, thật là đảo đến vừa đậm đặc lại tỉnh tế.
Quan trọng nhất chính là, Tiểu Ngô thị làm việc cũng đủ sạch sẽ, vô cùng phần phù hợp tiêu chuẩn thói ở sạch rất nhỏ của nàng.
Tô Tiểu Tiểu quá hiếm lạ công nhân này.
Tô Tiểu Tiểu chiên bánh hạt dẻ chà bông, tiếp tục để Vệ Đình nhấm nháp.
"Thế nào?" Nàng hỏi.
"Hình như có hơi mặn, ăn không ra hương vị hạt dẻ." Vệ Đình nói.
"Ta thả chút chà bông." Nàng làm lại một lân nữa.
"Quá ngọt. Vệ Đình nói.
"Thả nhiều đường." Nàng giảm phân lượng đường và hạt dẻ, đưa bánh bột ngô thứ ba tới trước mặt Vệ Đình: “Lúc này thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận