Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 251: Khoi Han 3

Chuong 251: Khoi Han 3Chuong 251: Khoi Han 3
Vấn đề này của Cẩm Ký vẫn chưa kết thúc.
Tô Tiểu Tiểu đã đóng cửa hàng vào giờ thìn cuối buổi sáng, và đám côn đồ do chưởng quầy Hà cử đến đã đuổi kịp nàng sau mười lăm phút.
Chưởng quầy Hà rất tự tin.
Có một số người là hắn thuê từ phủ thành với giá rất cao, chuyên dùng để làm hộ viện cho các gia tộc danh giá ở phủ thành, ban đầu dùng để giữ thể diện, nhưng không ngờ lại được dùng để đối phó một cặp anh em mới đến từ nông thôn.
Đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.
Tuy nhiên, đến tối, Cẩm Ký gần như đóng cửa và không thấy những người đó ở đâu cả.
Hắn ta gọi người phục vụ đắc ý: "Người đâu?"
Người phục vụ nói: 'Có lẽ anh ta đang trên đường?”
Chưởng quầy Hà lạnh lùng nói: 'Không phải ngươi nói họ sống cách đây không xa sao?"
Người phục vụ lẩm bẩm: "Tôi hỏi thăm được là cách đây không xa, nhưng có lẽ thông tin tôi nhận được là sai."
Vừa nói, mắt tam giác vừa xấu hổ vừa chật vật đi lên lầu.
Chưởng quây Hà và người phục vụ giật mình khi nhìn thấy anh ta trông như bị đánh đến mức chính cha anh ta cũng không nhận ra.
"Làm thế nào mà ngươi lại thành ra như thế này?" người phục vụ hỏi.
Mắt tam giác kể lại mọi chuyện chính xác những gì đã xảy ra.
Chưởng quầy tỏ vẻ nghi ngờ: "Ba tên chân bùn quê mùa mà thôi, ngươi thật sự không phải đang lừa ta đấy chứ?"
Mắt tam giác thề với trời: "Nếu tôi nói dối, sẽ sinh ra một đứa con trai không có lỗ đít!"
Chưởng quầy Hà tức điên.
Mấy tên côn đồ địa phương thua cuộc thì thôi đi, nhưng trong đó có cao thủ hắn mang về từ phủ thành, bọn họ cũng không đánh được ba tên quê mùa sao?
Một cậu bé, một nam nhân béo, một... nông dân với con dao giết heo.
Nghĩ thế nào đi nữa, điều đó thật không thể tin được!
Chưởng quây Hà có tâm trạng rất tồi tệ!
Nhà bị dột mà còn mưa suốt đêm nữa, nên Cẩm Ký gặp rắc rối rồi!
Bọn họ không có lòng đỏ trứng! Không thể làm bánh trứng vàng được!
Chưởng quầy Hà sốt ruột nói: "Không làm được thì không làm nữa! Chẳng phải còn có những món điểm tâm khác sao? Thiếu một món điểm tâm, việc kinh doanh của Cẩm Ký cũng sẽ không tan thành mây khói được!"
Ông kế toán nhắc nhở:
"Nhưng, không phải chúng ta tiếp nhận đơn của nhà viên ngoại Thích sao? Vào ngày đại thọ bảy mươi của mẹ viên ngoại Thích, đồ ăn nhẹ đều do Cẩm Ký làm, bao gôm bánh lão bà và bánh trứng vàng mà viên ngoại Thích đã yêu cầu chỉ đích danh.
Chưởng quây Hà cau mày hỏi: "Khi nào nhận đấy?"
Ông kế toán nói: "Đó là khi chưởng quầy Tôn ở đây."
Viên ngoại Thích là ông chủ được kính trọng nhất ở trấn Hạnh Hoa, là người giàu có nhất vùng, con trai ông là quan chức trong thành, ngay cả huyện lệnh ở trước mặt ông cũng không dám làm bậy.
Có thể tưởng tượng, nếu tiệc đại thọ của nhà họ Thích bị phá hỏng, kết cục của Cẩm Ký sẽ rất bi thảm.
Sau nhiêu năm kinh doanh, Hà chưởng quây đã học được một bài học quan trọng, đó là đừng bao giờ đánh giá quá cao lòng tốt của người khác.
Đừng nghĩ rằng bởi vì những quan lại quyền lực có danh tiếng tốt kia, thì liền thật sự cho rằng bọn họ là Tể tướng, có thể đỡ thuyền.
Đôi khi, những người như họ lại càng không cho phép những người ở dưới mình mắc sai lầm.
Hơn nữa đây cũng không phải món điểm tâm bình thường, mà là do đích thân Thích viên ngoại yêu cầu. Có lẽ là món ăn yêu thích của mẹ hắn, nếu thiếu nó trong buổi tiệc mừng thọ thì phải làm sao?
Hà chưởng quầy hỏi: "Còn bao lâu nữa là đến ngày tổ chức tiệc mừng thọ?"
Người quản lý thu chi nói: "Ba ngày nữa."
Mặt Hà chưởng quầy tối sâm lại: "Sao không nói sớm?"
Nếu biết sớm hơn thì hắn ta tạm thời có thể nhẫn nhịn một chút với hai tỷ đệ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận