Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1253: Trùm Bao Bố 1

Chương 1253: Trùm Bao Bố 1Chương 1253: Trùm Bao Bố 1
Phù Tô nghiêng đầu nhìn về phía hắn nói: "Chẳng phải ngươi là người Bắc Yến sao? Công chúa nhà ngươi đến rồi, ngươi tiếp đãi đi!"
"Lão tử không phải người Bắc Yến!" Uất Trì Tu tức giận nói.
"Vậy ngươi là người ở đâu?"
"Cần ngươi quản chắc!"
Hai người ôn ào không coi ai ra gì.
Nụ cười của công chúa Bắc Yến duy trì khéo léo: "Ta mệt rồi, nên trở về dịch quán trước, tướng quân, hẹn gặp ở tiệc tẩy trân ngày mai."
Sau khi nàng ấy đi, Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía Vệ Đình, híp mắt nguy hiểm: "Tướng quân? Gọi thân thiết như thế, quả nhiên giữa chàng và nàng ta có gì đói"
Vệ Đình nói: 'Không có.'
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Còn ngụy biện hả? Năm đó chàng đi hành thích Hồ Liệt Vương của Bắc Yến, có dám nói chưa từng gặp nàng ta không?"
Vệ Đình kinh ngạc: "Ngay cả cái này nàng cũng biết sao? Ai nói cho nàng biết?"
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên tức giận: "Quả nhiên chàng có ý với nàng tal
Vệ Đình không biết làm sao: "Nàng nói bậy bạ gì thế? Ai có ý với nàng ta? Chú ý cách dùng từ của nàng."
Tô Tiểu Tiểu khoanh tay: "Vậy chàng nói thử xem, năm đó sao chàng có thể đột xuất vòng vây khỏi doanh trại của Hồ Liệt Vương?”
Vệ Đình nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Giết ra ngoài."
Tô Tiểu Tiểu hất cằm lên: "Chàng có chắc không phải công chúa Bắc Yến thả chàng đi không?”
Vệ Đình thở dài nói: "Nàng ta không thả ta đi, là ta uy hiếp nàng ta."
Đôi mắt hạnh của Tô Tiểu Tiểu trợn tròn: "Chang đã chạm vào nàng ta?"
Vệ Đình nói: "Chiến trường không phân nam nữ, giống như các nàng hành y chữa bệnh vậy, chỉ bàn thắng thua, không liên quan đến nam nữ."
Tô Tiểu Tiểu cũng không quá hài lòng với đáp án này.
Vệ Đình đỡ trán: "Ta kê đao trên cổ nàng ta, ép nàng ta làm con tin một đoạn đường."
"Sau đó thì sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi tiếp.
"Sau đó." Vệ Đình lạnh lùng liếc nhìn Uất Trì Tu một cái: "Có một kẻ không cẩn thận lơ là rơi vào bay của Hách Liên Nghiệp, ta và Bắc Yến trao đổi con tin, mới chuộc được kẻ nào đó về." Đôi mắt Uất Trì Tu nhìn trời mây, hắn không thừa nhận thì không phải hắn.
Tô Tiểu Tiểu: "0.
Vệ Đình: "Vẻ mặt này của nàng là sao?"
Tô Tiểu Tiểu vỗ bả vai hắn một cái như kiểu người anh em, rộng lượng nói: "Ổn rồi, ổn rồi, ta không phải người hẹp hòi như thế, dáng dấp tướng công ta đẹp trai như vậy, dáng người lại đẹp, có người nhớ nhung cũng phải, ta sẽ không để bụng. Chàng yên tâm tiếp đãi sứ thân, mối đào hoa tàn này giao cho ta là được.
Nàng cười nói xong, không quên v6 ngực mình một cái.
Vệ Đình: "Sao ta lại cảm thấy nàng có hơi phấn khởi?
Nhớ lại chuyện chính, Vệ Đình nghiêm túc nhìn về phía nàng: "Hôm nay có phải nàng bỏ quên ta ở hoàng cung không?"
Tô Tiểu Tiểu sặc một cái: "Khụ, không, không có."
Liếc nhìn Tô Béo Khổng Tước trốn lên xe ngựa, ánh mắt Vệ Đình trâm xuống.
Không có mới là lạ.
Nha đầu không tim không phổi!
Người này thoạt nhìn rất gần, nhưng lòng lại rất xa rất xa.
Vốn cho rằng đại hôn xong có thể vạch khăn che mặt của nàng xuống, nhưng hắn ngây thơ quá.
Thứ nàng mê là cơ thể hắn, nhưng nàng chưa từng để cho bất kỳ người nào đi vào dự định trong lòng nàng.
Tô Tiểu Tiểu vén rèm lên, thấy Vệ Đình nhìn mình không chớp mắt, vội nói: "Sao chàng còn chưa lên? Lúc này ta đi làm việc, thật đấy! Chính sự!"
Thực sự là vì làm chính sự mới xuất cung, quên mất người nào đó cũng không phải giả, vẫn là Phù lang trung đã nhắc nhở nàng: "Tiểu Tiểu, một mình con đến y quán, còn Vệ Đình đâu?”
Lúc đó nàng chỉ cảm thấy mình đã bị sét đánh rồi.
Vệ Đình... đã bị nàng bỏ quên ở trong cung rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận