Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 537: Tố Cáo Sự Giả Dối 3

Chương 537: Tố Cáo Sự Giả Dối 3Chương 537: Tố Cáo Sự Giả Dối 3
Nhưng càng là như thế, trong lòng Tần Thương Lan càng khó chịu.
Con cái của người nghèo đã sớm làm chủ gia đình, nếu không lưu lạc trong dân gian, con cái cần gì phải giặt quân áo nấu cơm?
Tần Yên Nhiên ngay cả bóc ngô cũng không biết, nàng cũng đã có thể thuần thục làm nhiều việc nặng nhọc như vậy.
Một lúc lâu sau ông ấy mới tìm được giọng nói của mình: "Bọn họ ở nông thôn... cũng sống như vậy."
"Vậy thì không có." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tần Thương Lan đang muốn thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Tô Tiểu Tiểu nói: "Trong thành so với nông thôn thoải mái hơn nhiều, ở nông thôn ngoại trừ giặt quần áo nấu cơm, còn phải đi cửa thôn múc nước, đi trên núi đốn củi, đi trong đất hái rau, thời gian tốt cho heo ăn, nuôi gà, thời gian không tốt ngay cả heo cũng không được cho ăn."
Tần Thương Lan trong lòng như đao cắt.
Tô Tiểu Tiểu nói tiếp: "Sau đó, trong nhà bắt đầu làm điểm tâm."
Tần Thương Lan sững sờ hỏi: "Cũng... dậy sớm như vậy sao?"
Tô Tiểu Tiểu bình thản nói: "Sm hơn cái này, canh ba bắt đầu, canh năm ra quán, đông lạnh tháng chạp, ta cùng Nhị Cẩu trên cổ đeo khay, dừng lại tại cửa hàng Cẩm Ký điểm tâm lớn nhất thị trấn chúng ta. Nhị Cẩu lớn tiếng thét to "Bán bánh" Bánh bà xã vừa thơm vừa ngọt". Ta béo, khiêng đông lạnh. Nhị Cẩu gầy, mặc lại đơn bạc, mu bàn tay cùng lỗ tai tất cả đều là mụn nhọt."
"Ta hỏi Nhị Cẩu, thích bán bánh sao? Nhị Cẩu nói thích, bởi vì bán bánh bột ngô, cũng không cân lại đói bụng."
Tần Thương Lan cuối cùng cũng không khống chế được nữa, nước mắt nóng hổi lộp bộp một tiếng rơi vào trong bát. ...
Tô Mạch an bài hai chiếc xe ngựa.
Phía trước một chiếc xe ngựa trong ngồi Tần Thương Lan, hắn ta cùng Tô Tiểu Tiểu ngồi chiếc xe ngựa thứ hai.
"Những lời ngươi vừa nói kia... Tất cả đều là sự thật." Tô Mạch mở miệng.
Tô Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn hắn ta một cái, kịp phản ứng hắn ta chỉ chính là mình ở trên bàn cơm đối với Tần Thương Lan một trận "Tố khổ".
Nàng nói: "Ngươi không phải đã điều tra qua sao?"
Tô Mạch nói: "Là điều tra qua."
Có thể nghe người khác bẩm báo, cùng nghe nàng chính miệng nói, tâm trạng hoàn toàn bất đồng. Toàn bộ quá trình nàng không có một câu oán giận, cũng không xen lẫn bất kỳ cảm xúc bi phẫn nào, nhưng nàng càng hời hợt, càng làm cho lòng người sinh rung động.
Rốt cuộc là trải qua bao nhiêu khốn khổ mới có thể bình tĩnh như thế khi nhắc tới?
Tô Tiểu Tiểu nói tin tức tra được cho Vệ Đình nghe.
Lông mày Tô Mạch rậm nhíu lại: "Ý của ngươi là... Tần Triệt rất có khả năng đã phát hiện thúc phụ, hơn nữa cố ý tìm cái ngụy trang dẫn cô tổ phụ đi, sau đó phái người tới - điều tra hay là —"
Diệt khẩu.
Hai chữ cuối cùng hắn ta không nói.
Cũng không cần hắn ta nói.
Tô Tiểu Tiểu cũng cân nhắc qua khả năng này.
"Vậy tại sao hắn ta không động thủ?" Tô Mạch khó hiểu.
Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói: "Đây không phải là Tân Thương Lan tới sao? Động thủ trước mặt Tần Thương Lan, là sợ Tần Thương Lan không nhận ra?"
Tô Mạch gật đầu: "Có thể nhìn thấy bộ dạng người kia là gì?"
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không có, Vệ Đình nói, hắn vẫn đội nón, che mặt."
Tô Mạch trâm ngâm: "Chuyện này, sợ là không đơn giản như vậy."
Phủ Hộ Quốc Công.
Tần Triệt ngồi trong thư phòng một đêm.
Lúc trời sáng, cuối cùng có hạ nhân đến báo - lão thái gia đã trở lại.
Tần Triệt nhìn ánh sáng xuyên qua song cửa sổ, đột nhiên cảm giác có chút chói mắt.
"Lão quốc công gia, lão quốc công gia?"
Gã sai vặt gọi hai tiếng.
Tần Triệt hoàn hồn: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận